Monday, May 21, 2007

Entry for May 21, 2007

img

Nhớ Essenin. Nhớ chất thơ thấm đẫm cảm xúc, miên man, say mê bằng thứ tình cảm rất đắm đuối nhưng cũng rất thực, những nỗi buồn đau như ly rượu đầy, uống mãi cũng không cạn. Nhưng dù vậy, thơ Essenin vẫn thấm đượm một tình cảm quyết liệt nhưng vẫn dịu dàng và gần như ngây thơ.
Mấy câu thơ này sao hay thế:

Con sẽ về vào độ xuân sang
Mảnh vườn ta trắng cây cành nảy lộc
Chỉ có điều mẹ nhé mỗi hoàng hôn
Đừng đánh thức con như tám năm về trước

Đừng đánh thức những ước mơ đã mất
Đừng gợi lên những mộng đẹp ko thành...


Thư gửi mẹ -Sergey Exenhin

Dịch giả: Anh Ngọc (đã sửa)


Mẹ có còn đó chăng thưa mẹ
Con vẫn còn đây xin chào mẹ của con
Ánh sáng diệu kì vào lúc hoàng hôn
Xin cứ toả trên mái nhà của mẹ

Người ta viết cho con rằng mẹ
Phiền muộn lo âu quá đỗi về con
Rằng mẹ hay dạo bước ra đường
Khoác tấm áo choàng xưa cũ nát

Trong bóng tối của chiều hôm xanh ngắt
Mẹ mãi hình dung chỉ một cảnh hãi hùng
Có kẻ nào đã đâm trúng tim con
Trong quán rượu ồn ào loạn đả

Mẹ thân yêu xin mẹ cứ yên lòng
Đó chỉ là cơn nặng nề mộng mị
Con có đâu be bét rượu chè
Đến nỗi chết mà ko nhìn thấy mẹ

Con vẫn như xưa đằm thắm dịu dàng
Vẫn như xưa chỉ một niềm mong ước
Sớm thoát khỏi nỗi buồn đau trĩu nặng
Để trở về với mái nhà xưa

Con sẽ về vào độ xuân sang
Mảnh vườn ta trắng cây cành nảy lộc
Chỉ có điều mẹ nhé mỗi hoàng hôn
Đừng đánh thức con như tám năm về trước

Đừng đánh thức những ước mơ đã mất
Đừng gợi lên những mộng đẹp ko thành
Đời con đã thấm nỗi nhọc nhằn
Đã sớm chịu bao điều mất mát

Cũng đừng dậy con nguyện cầu vô ích
Với cái cũ xưa ko nhắc lại làm chi
Chỉ mẹ là niềm tin , là ánh sáng diệu kì
Chỉ mình mẹ giúp đời con vững bước

Mẹ thân yêu hãy yên lòng mẹ nhé
Đừng muộn phiền quá đỗi về con
Mẹ đừng luôn dạo bước ra đường
Khoác tấm áo choàng xưa cũ nát



-----

Bản dịch của bác VMC, từng đoạt giải nhất ở trường ĐH Sư phạm ngoại ngữ trong cuộc thi dịch thơ Nga:



Thư gửi mẹ


Mẹ bình an chăng, con chào mẹ?

Mẹ của con, con vẫn sống đây!
Hãy cứ để yên ngôi nhà của mẹ
Ngập ánh sáng chiều kỷ ảo, mông lung…

Người ta viết mẹ ghìm đau buồn tủi,
Buồn thương cho số phận của con,
Rằng mẹ hay ra đường trông ngóng
Vai khoác áo sờn đứng ngóng chờ con

Những buổi chiều xanh đậm ánh hoàng hôn
Cơn ác mộng thường ập lên đầu mẹ:
Con đã chết bởi bàn tay một kẻ
Dao găm tim sau canh rượu vừa tàn.

Không sao đâu, mẹ ơi, xin đừng sợ!
Đó chỉ là cơn ác mộng mà thôi
Không có lẽ con lại đâm nát rượu
Kết liễu đời mình không gặp mẹ thân yêu.

Con vẫn như xưa, hiền và trong trẻo
Năm tháng dài nào nguyện ước gì hơn
Những muốn vượt qua rào bão tố
Mau trở về bên mẹ mái nhà xưa.

Con sẽ về khi mùa xuân hoa nở
Trắng xóa vườn tỏa ngát mùi hương.
Nhưng mẹ ơi sáng mai ngày mẹ chớ
Đánh thức con như tám năm trước đây.

Chớ đánh thức những gì con mơ mộng,
Chớ ưu phiền những chuyện chẳng thành công.
Thật quá sớm giá những gì tổn thất
Đụng độ với đời con đã nhoài hơi.

Đừng dạy con cầu kinh, đừng dạy!
Những chuyện cổ xưa không quay lại nữa rồi
Chỉ có mẹ giúp con, nguồn an ủi
Mẹ - ánh sáng chiều kỳ ảo mông lung.

Thôi, vợi đi nỗi ưu phiền mẹ nhé
Đừng buồn thương cho số phận của con
Đừng ra đường ngóng con nhiều như thế
Trong chiếc áo choàng đã cũ mẹ ơi.

(1924)


---

Sagane của anh, ơi Sagane...

Saganê

Saganê của anh, ơi Saganê!
Có lẽ bởi anh đến từ phương bắc
Anh muốn kể về cánh đồng lúa mạch
Về sóng lúa rập rờn dưới ánh trăng quê
Saganê của anh, ơi Saganê!

Có lẽ bởi anh đến từ phương bắc
Mà vầng trăng xứ ấy sáng vô ngần
Mà Sirat nơi đây dù đẹp tuyệt trần
Cũng khôn sánh Riazan bát ngát
Có lẽ bởi anh đến từ phương bắc…

Anh muốn kể về cánh đồng lúa mạch
Mái tóc anh kết từ sợi mạch đen
Anh sẽ không đau, dù chút xíu, đâu em
Em hãy thử vặn trong tay và xiết chặt
Anh muốn kể về cánh đồng lúa mạch,

Về sóng lúa rập rờn dưới ánh trăng quê
Em cứ nhìn mái tóc quăn xum suê
Trên đầu anh mà cợt cười mặc sức
Những hãy chớ gợi trong anh ký ức
Về sóng lúa rập rờn dưới ánh trăng quê.

Saganê của anh, ơi Saganê!
Người bạn gái hiền lành nơi phương bắc
Giống hệt em, cả tính tình, dáng vóc
Có thể giờ đây đang ngóng đợi anh về
Saganê của anh, ơi Saganê!

No comments: