Tối thứ 7, ở nhà một mình, đọc The Wind-Up Bird Chronicle của Harukami, nghe Joan Baez sings Bob Dylan và Blues của Joni Mitchell. Joan thánh thót, ngây thơ mà mỏng manh, gần như hát mộc. Joni từng trải, da diết mà đầy cô đơn. Truyện của Harukami thì có gì đó dreamy và siêu thực, melancholy và weird.
Bạn hỏi tại sao mình lại có thể thích nghe Joan Baez và Joni Mitchell. Nghĩ ngợi một lúc nhưng cũng chẳng biết nói tại sao. Có thể vì trong nhạc của họ mình cảm thấy có sự cô đơn, nỗi u sầu và niềm thất vọng song hành cùng khát khao hàn gắn với thế giới của những người mơ mộng.
No comments:
Post a Comment