Saturday, November 04, 2006

Gore movies, why?

Tuần này, dân tình Mỹ đang náo nức với hai bộ phim: Borat, mới chính thức chiếu hôm 3/11 và Saw III. Hiện Saw III đang đứng đầu bảng về doanh thu ở Mỹ.






Saw là một hiện tượng thành công mà vẫn mãi luôn là sự bí ẩn đối với tớ. Tại sao phim này lại thu hút nhiều khán giả đến thế, thành công về mặt thị trường đến thế. Không chỉ thế, Saw (ít nhất là phần 1) còn được khán giả đánh giá cao, trên IMDB đạt tới 7.6/10. Thật sự, tớ không hiểu nổi sao lại có nhiều người thích và đánh giá cao một bộ phim tòan gore, bloody và vô nghĩa đến thế. OK, có thể về nội dung phim này có những cái twist, có thể cách dẫn dắt làm người xem cảm thấy nỗi sợ hãi khi khai thác được sự sợ hãi về cái không biết, nhưng mà các cảnh bạo lực, giết chóc trong phim thì kinh tởm khó chấp nhận, mặc dù mình cũng không phải là người quá nhạy cảm với các cảnh giết chóc hay ghê tởm trong phim ảnh (từ trước tới giờ mới chỉ có vài cảnh trong phim Salo là mình không dám xem mà phải tua đi, không hẳn vì nó bạo lực mà vì nó kinh tởm và phi nhân tính).

Nhưng tại sao người ta lại thích xem phim Saw thì tóm lại là đến giờ, mình vẫn không hiểu nổi. Hôm vừa rồi xem Fox News chương trình O'Reilly Factor (một chương trình bảo thủ nhưng cũng khá thú vị vì nó phản ánh một cách khá sòng phẳng quan điểm của rất nhiều người Mỹ) có phỏng vấn một bà chuyên gia phân tâm học về hiện tượng Saw. Bà này kêu là người ta đi xem Saw là để thỏa mãn một mối giận dữ thầm kín và khi xem họ có khuynh hướng identify họ với kẻ sát nhân ở trong bóng tối chứ không phải với các nạn nhân của gã. Tóm lại, dù bà này không nói trực tiếp ra nhưng có thể hiểu đó là khuynh hướng thỏa mãn bạo lực có tính sadism. Tất nhiên kênh Fox News vốn là kênh bảo thủ nên quan điểm của bà chuyên gia phân tâm học kia cũng theo hơi hướng bảo thủ văn hóa. Nhưng có lẽ bà ta có lý chăng? Khi người ta thích thú với bạo lực, bạo dâm, coi đó là phương tiện để giải phóng cá nhân và được chấp nhận về mặt xã hội (một cách gián tiếp) thì có phải xã hội đó đang trên đà đi xuống sự suy đồi văn hóa? Và quan trọng hơn là Saw hoàn toàn là một phim sadistic, nếu so sánh với các phim sadistic của Nhật Bản như Audition hay Ichi the Killer (cũng rất được ưa chuộng ở Mỹ) thì ít ra các phim của Nhật Bản còn có thể diễn giải như một sự châm biếm xã hội, nhất là sự châm biếm khuynh hướng bạo lực trong xã hội và dưới cái vỏ máu me bê bết vẫn là có một cái gì đó có tính original. Còn với Saw thì chẳng có gì ngòai những tình tiết giật gân và máu me, gan ruột, phổi phèo. Hoặc một phim có chủ đề hơi giống Saw ở chỗ cũng đề cập tới survival như Battle Royale lại là một phim có giá trị nghệ thuật cao và gợi nên sự ghê sợ ở góc độ khác, chứ không phải bằng những máu me đau đớn. Thế nên, bạn nào biết xin hay giải thích cho tớ tại sao người ta lại có thể thích phim Saw, khi mà nó không có gì hơn là sự trộn nhão của Se7en với Battle Royale- nhão tới mức những gì có giá trị của hai phim trên không còn hiện diện được ở đây- và thêm vào đó là rất nhiều chất phụ gia bạo lực và sadistic, khiến nó trở thành món chính đáp ứng khẩu vị khán giả.

No comments: