Thursday, January 12, 2006

Hạng Vũ- Kinh Kha

1. Bài thơ Hạng Vũ đọc với Ngu Cơ trước lúc chết, ghi trong Sử ký. Tác giả có lẽ là dân gian, hoặc Tư Mã Thiên

Lực bạt sơn hề, chí cái thế
Thời bất lợi hề, Truy bất thệ
Truy bất thệ hề, khả nại hà?
Ngu hề, Ngu hề, khả nại hà?

Thử dịch ý:

Sức kia bạt núi, chí ngất trời
Gặp thời bất lợi, Truy không đi
Truy không đi, biết làm sao hỡi
Nàng Ngu ơi, biết làm sao hỡi

Thử dịch thơ (hơi bị khó) Image

"Sức bạt núi, chí ngất trời

Gặp khi vận rủi, ngựa thời không đi

Ngựa không đi, biết làm sao nữa

Hỡi nàng Ngu, giờ biết làm sao"

(Truy: Tên con ngựa của Hạng Vũ
Ngu Cơ: Tên ái thiếp của Hạng Vũ)

2. Bài nữa. Bài này trong Kinh Thi tức là dân ca cổ của người Trung Quốc, có từ trước thời Khổng tử.

Quan quan thư cưu

Tại hà chi châu

Yểu điệu thục nữ

Quân tử hảo cầu

Thử dịch thơ:

Quan quan kìa tiếng thư cưu

Đôi chim quấn quýt dấu yêu chẳng rời

Có nàng thục nữ xinh tươi

Khiến người quân tử ngỏ lời ước mong.

3. Bài này cũng trong Sử ký, Kinh Kha đọc trước khi qua sông Dịch ám sát Tần Vương

"Phong tiêu tiêu hề, Dịch Thủy hàn
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn"

"Gió hiu hiu, hề, sông Dịch lạnh
Tráng sĩ một đi, hề, không ngoảnh lại"

4. Bài này của Lạc Tân Vương, cũng về tích Kinh Kha sang Tần

Thử địa biệt Yên Đan
Tráng sĩ phát xung quan.
Tích thời nhân dĩ một,
Kim nhật thủy do hàn.

"Đất này biệt Yên Đan
Tráng sĩ tóc dựng ngược
Người xưa đã xa khuất
Nước sông sao lạnh buốt"

5. Bài này của một bác Việt Nam tranh thủ Kinh Kha ra tán gái. ;). Nhưng hai hay ba khổ đầu đọc rất thích.

Vô danh hành
( Nguyễn Lôi Thạch)

(Theo G. thì bài này là Loạn bút hành và tác giả là Tiến Thanh. Có một số dị biệt trong bài).


Ta chẳng dại gì như Kinh Kha
Nhưng cũng điêu linh lúc nhớ nhà
Người xưa chống kiếm qua sông Dịch
Ta vung bút loạn bến Thương Hà

Dẫu có một đi ko trở lại
Thì ta (hề) uống mắt môi xưa
Ngàn lau đã xám trời quan ải
Em ở đâu (hề) ko tiễn đưa

Em ở đâu trời mưa đã thưa
Ly biệt vô ngôn thi nhất tự
Lê minh đoạn trường,
Tà dương du tử

Ta qua mùa nhớ ném thi cầm
Mà em cứ hát lời đơn bạc
Người xưa chí lớn vẫn cơ hàn
Ta vốn chẳng thèm kiêng gió cát
Đầu trần đi giữa nắng nhân gian

Thì sông cứ chảy như ngày ấy
Có một người đi chẳng trở về
Gió bấc thổi (hề) sông Dịch lạnh tê

Tráng sĩ một đi....
Ta ngoảnh lại
Môi chiều
Tóc mộng
Mắt sơn khê.....

----------

Loạn bút hành

(Tiến Thanh)

Ta chẳng dại gì như Kinh Kha
Nhưng cũng điêu linh lúc nhớ nhà
Người xưa chống kiếm qua sông Dịch
Ta vung bút loạn bến Thương Hà

Nếu có một đi không trở lại
Thì ta, hề, uống mắt môi xưa
Ngàn lau đã trắng trời quan ải
Em ở đâu, hề, không tiễn đưa

Em ở đâu, trời quên lãng mưa
Giã biệt vô ngôn, thi nhất tự
Lê minh đoạn trường
Tà dương du tử
Ta qua mùa nhớ ném thi cầm

Thì em cứ hát lời đơn bạc
Người xưa còn có áo khinh cừu
Ta vốn chẳng thèm kiêng gió cát
Đầu trần đi giữa nắng nhân gian

Thì sông cứ chảy như ngày ấy
Có một người quên mất lối về
Gió bấc thổi,hề, sông Dịch lạnh tê
Tráng sĩ một đi, ta ngoảnh lại
Môi chiều
Tóc mộng
Mắt sơ
n khê

No comments: