Đọc bài thơ này mình hay có hai liên tưởng.
Một là tới bài hát Phố nghèo của Trần Tiến với cái giọng ngai ngái chất Jazz của Trần Thu Hà "Phố mờ sương, mái ngói mờ sương. Thiếu phụ buồn thương đi trong sương như nhân ảnh mờ. Phố buồn nâu, mái ngói buồn nâu. Cà phê đắng rơi từng giọt nâu buồn ".
Hai là hình ảnh những bước chân uyển chuyển, ngược chiều nhau trong tiếng nhạc rất hài hoà của người thiếu phụ và chàng văn sỹ trong phim "In the mood for love" khi hai người đi lấy cơm buổi tối. Và những khoảnh khắc hai người đi bên nhau, trong những góc phố tối tăm, u buồn. Gần đó nhưng mà lại thật xa bởi vì không ai dám (hay là muốn) đưa tay ra nắm lấy tay người kia.
Ngô Văn PhúEm có nhớ góc phố buồn u tối
Ta thường qua, lặng lẽ, bước thâm trầm
Nhạc dang dở than nỗi đời rắc rối
Không gian thầm dâng nhẹ hương hoàng lan
Yêu đến đỗi. Lòng cũng buồn đến đỗi.
Nói hoài rồi. Cần lắm phút lặng im.
Hơi thở nhẹ lẫn mùi hoa bối rối
Dáng em đi, tóc xoã phủ vai mềm.
Phố u tối. Tình yêu không lối thoát,
Lòng chơi vơi theo tiếng lá thu buông.
Đêm Hà Nội. Hai người. Hai cái bóng
Nhạc tắt rồi giai điệu vẫn còn vương.
Anh đếm được những bước chân quanh quẩn
Đang dẫn vào những lối hẹp mê cung
Phố u tối. Những nỗi buồn thăm thẳm
Cắm sâu vào ván gỗ đời mình.
No comments:
Post a Comment