What's the buzz?
Tell me what's happening
What's the buzz?
Tell me what's happening
What's the buzz?
Tell me what's happening...
(Jesus Christ Superstar)
I heard a lot about this film but I don't feel like watching it. Some people I know like it, some others feel disgusted which makes me wonder what I will feel about it.
So I watched it finally. So boring, boring, 2 hours of guys taking their turns babbling and mumbling, playing rough and playing weak. I'm a little shocked at the lovemaking scene as I expected only kissing scenes before. But I'm not so disgusted.
There are some so-called romantic movies that I like. I like Closer, a sad, true and thought- provoking movie with insights into human nature and women-men relationships. I like Eternal sunshines, a great movie which is sad and funny, subtle and self-mocking, frivolous at the same time. I also like High Fidelity, an excellent movie for breaking-up people and Amelie, a weird but beautiful and heartful movie.
Yet, this Brokeback is just boring to death to me. Anyway, I might be biased as there are few romantic movies that I like. It seems hard for me to like many romantic movies, those are said to make people cry, look up to the sky and say "Love conquers all" or something like that :D . For example, some people love The Notebook but for me, it's just a better-than-average movie. I like Casablanca, find it beautiful and but still can't understand why many adore it (to me, it's more like a symbol of a lost world, an artful and peaceful world shattered by war and patriotism). Hmm, perhaps romantic movies are not for me. It's strange since I rather like some sentimental, heart-breaking music (as you can see by my music posts, which are not very far from "sến"). Perhaps because to me, music is momentary feeling while movies are about situations . Heart-breaking moments are real but heart-breaking situations are not always believable and may even look funny sometimes.
Ang Lee is a good director but I feel he's a little more sentimental and pretentious than necessary (in both his films that I've seen, Brokeback and Crouching Tiger). I'm glad that the Best picture Oscar goes to Crash, a more serious and interesting than this overlong and boring one.
Để khách quan, post một vài bài positive về phim này ở một số blog của bạn bè:
(Tanchick)
Trong số đống phim mua về thì Brokeback Mountain xem có vẻ ổn nhất, cũng xứng với những gì ồn ào mà thiên hạ đang bàn tán. Vẫn đề tài là tình yêu nhưng xây dựng trong một bối cảnh khác và trong một vỏ bọc khác. Bối cảnh là các chàng cao bồi miền tây - nhưng không có cảnh cưỡi ngựa chăn bò, hai tay hai súng, giết nhau như ngóe… Vỏ bọc là một mối tình đồng tính. Và cả một khung cảnh thiên nhiên lãng mạn. Xem xong phim nhắm mắt lại vẫn còn như nhìn thấy cả bầu trời xanh ngắt, cả đỉnh núi tuyết phủ, dòng suối hẹp chạy quanh chân núi, rừng thông thẳng tắp… Thiên nhiên thanh bình, không cằn cỗi, dữ dội như trong các phim cao bồi thường thấy. Hòa trong thiên nhiên là tiếng nhạc giutar dìu dặt xa gần.
Còn ý tưởng thì thật tình cờ gần giống với truyện “Con nhân mã trong vườn” vừa mới đọc xong??? (Hic mua quyển này vì thấy em G tặng bác H nên hơi ghen tị tí, cộng với lời giới thiệu nhiệt tình - cũng không phải cho mình mà là cho bác ấy). “Con nhân mã trong vườn” là cuộc đấu tranh, vật lộn của con nhân mã để trở thành người khác - thành con người. Còn BrokeBack Mountain là cuộc đấu tranh của Ennis để trở thành một người bình thường. Và hai nhân vật phụ - con nhân mã cái và chàng Jeck Twist - đều chấp nhận bản thân mình như tạo hóa đã tạo ra.
Cả Con nhân mã cả Ennis đều có những tháng ngày hạnh phúc sống bên người mình yêu, những tháng ngày ấy tách biệt hẳn với xã hội bên ngoài. Nhưng rồi cả hai đã từ bỏ nó để quay trở về với xã hội loài người. Con nhân mã thì giải phẫu để thành người, Ennis thì lấy vợ để trở thành người bình thường. Và vì yêu - con nhân mã cái cũng giải phẫu để được sống cùng người mình yêu, Jack cũng lấy vợ và chờ đợi Ennis. Nhưng cả con nhân mã cái và Jack vẫn luôn là chính mình - con nhân mã cái vẫn mơ về một con nhân mã đực, và cả Jack cũng thế.
Con nhân mã và Ennis luôn sống trong những dằn vặt với câu hỏi “Mình là ai?”. Con nhân mã vẫn mơ được phi nước đại trên đồng cỏ mênh mông, Ennis thì luôn bỏ tất cả để quay về núi BrokeBack cùng Jack mỗi khi có dịp. Và cả hai luôn sống trong nỗi sợ hãi vì những điều bí mật của mình.
Cuối cùng chính bi kịch của tình yêu đã làm cho cả hai bừng tỉnh - con nhân mã cái ngoại tình với một con nhân mã trẻ đẹp khác , còn Jack thì chết. Mọi chuyện kết thúc - con nhân mã loay hoay tìm cách được trở về làm con nhân mã đích thực, còn Ennis thì từ bỏ tất cả để bắt đầu một cuộc sống mới.
Hai câu chuyện về những con người loay hoay với chính mình để tìm ra được cách sống, về ý nghĩa của cuộc đời mình. Giữa những con người chấp nhận bản thân như vốn như tạo hóa ban cho, và những con người đấu tranh để giành cái mình muốn, ai là người hạnh phúc hơn ai? Ennis đấu tranh với chính bản thân mình rồi chỉ nhận được nỗi cô đơn, còn Jack - cuối cùng là cái chết. Đỉnh núi Brokeback vẫn cao và quanh năm tuyết phủ, đỉnh núi của tình yêu giờ chỉ còn lại trong tấm postcard, sẽ chỉ còn là cái mà Ennis hướng tới trong suốt cuộc đời còn lại.
Cái kết của phim hay hơn và buồn hơn cái kết của truyện “Con nhân mã trong vườn” - tự dưng đưa ra một cái kết nhạt toẹt ấy là một câu chuyện bốc phét, được ba hoa thêm thắt của của bà vợ (con nhân mã cái) về cuộc sống vợ chồng, kể trong lúc buôn dưa lê với bạn bè.
(gatgu)
Tại sao cái ánh mắt yêu thương vời vợi ấy không dành cho một ai khác, một cô gái nào đấy - dẫu không xinh đẹp nhưng cũng không làm cho người ta phải tiếc nuối như thế.
Tại sao Tình Yêu Lớn Trong Đời của một người đàn ông lại dành cho một người đàn ông khác, đầy day dứt, không ngớt dằn vặt và nhiều đau khổ, nhưng cũng cám dỗ một cách ma quỷ.
Cái ánh mắt ấy, trời ơi, không thể nào quên được. Thăm thẳm. Đau đớn. Tuyệt vọng.
No comments:
Post a Comment