1. Tên một tiểu thuyết của Kazuo Ishiguro là "An Artist of the Floating World" (Một người nghệ sĩ trong một thế giới đang trôi). Một cái tên thơ và trầm mặc.
2. Thế giới của Nô-ê trong Sáng thế kỷ cũng là một con tàu trôi nổi, không có bờ bến và không có đích đến. Con người từ khi sinh ra đã cô đơn như thế rồi, phải chăng đó là định mệnh của họ?. Adam và Eva muốn chống lại sự cô đơn và thế là họ trở thành những kẻ muôn đời mang tội?.
3. Liệu có thoát được nỗi cô đơn và sự trôi nổi không? Và sao người ta lại cứ phải sống một cách giằng xé giữa khao khát về một thế giới trôi nổi với một thế giới ràng buộc?
4. Phải chăng Niết bàn cũng là một con thuyền như thế, cứ trôi nổi trong một cuộc hành trình không có điểm khởi hành và điểm kết thúc?. Hay đó là một bến bờ mà người du khách đến đó sẽ không thể và không muốn trở lại?
5. Giả sử có Thiên đường, nếu một người ở trên Thiên đường cảm thấy không hài lòng thì họ biết đi đâu?
6. Câu cuối cùng của Jesus: "Cha ơi, sao Người nỡ bỏ con?". Sự cô đơn?
7. Một (trong những) câu cuối cùng khác "Xin Người hãy tha thứ cho họ. Họ không biết họ đang làm gì?" Nỗi u hoài về một thế giới trôi vô định?
8. Có lúc nào bạn muốn quên hết tất cả: ký ức và hy vọng, cả nỗi buồn lẫn niềm vui không? Hay bạn nên học cách sống chung với nó?
9. Nụ cười của Phật là nụ cười thế nào, mỉm cười chịu đựng hay mỉm cười chối bỏ?.
10. Ngủ không mơ và ngủ mơ, bạn chọn gì?
No comments:
Post a Comment