Wednesday, January 10, 2007

Entry for January 10, 2007

Một buổi sáng hơi khác với mọi ngày.

Bình thường buổi sáng của tôi bắt đầu từ 8h30 hay 9h, ngủ dậy, ngồi vào máy tính đọc email, offline msgs (nếu có) và các blog bạn bè (nếu có gì mới) chừng 1/2- 1 tiếng. Sau đó chừng 9h30 hay 10h sẽ đi ăn sáng rồi uống cafe một mình, có thể nhâm nhi cùng một cuốn sách tại hàng cafe cho tới giờ ăn trưa, sẽ về nhà hoặc đi ăn với bạn.

Sáng nay thì cũng dậy 8h30 nhưng lười biếng nên ở nhà check net và uống cafe tại nhà. Nghe nhạc linh tinh từ Heifetz
, Norah Jones, cho tới Queen. Lâu rồi mới nghe lại Queen, vẫn thấy thích cái nhịp sống mạnh mẽ, dồn dập nhưng vẫn có gì đó gần với sự ngây thơ, hồn nhiên trong các bài hát của Queen với chất giọng hiếm có của Freddie Mercury.

Tại sao Queen lại hấp dẫn người nghe? Bỏ qua những thứ về kỹ thuật hay sự cách tân, mới mẻ nọ kia mà tôi không biết thì cái mà tôi cảm thấy ở Queen là sức sống, một thái độ sống lạc quan dù biết rằng cuộc sống này thật ngắn ngủi và nhiều khi thật là mệt mỏi, (its a hard life, but who want to live forever?). Nhạc của Queen không có chất triết trầm ngâm, sâu lắng như Pink Floyd, cũng không mang vẻ đẹp bình dị, giản đơn nhưng lại ẩn chứa một số chân lý nào đó của cuộc sống như nhạc của Beatles. Nhạc của Queen gần với một tuyên ngôn sống: Đời là thế và chúng ta là thế (hữu hạn và vô thường). Nhưng mà đời chỉ có một và chúng ta sẽ sống như chúng ta là thế cho tới khi nào nó cạn.

Tối qua, có người bảo tôi có một tính xấu (?) đó là không biết mình muốn gì. Tôi nghĩ về điều đó mà vẫn không biết chắc là bạn ấy nói đúng hay nói sai. Nhưng liệu có mấy người trong chúng ta thực sự biết là mình muốn gì? Tất nhiên là hầu hết người trong chúng ta đều muốn một số thứ khá giống nhau: tình yêu, tiền bạc, danh vọng, khoái cảm, quyền lực, tri thức...Nhưng giữa muốn và thực sự muốn, có thể là một khoảng cách không nhỏ. Có lẽ là tôi muốn, nhưng không phải là thực sự muốn một cái gì đó chăng? Tôi cũng không rõ nữa.

Freddie lại đang hát "Friends will be friends", một bài hát tôi ưa thích không vì một lý do gì.
"Friends will be friends

Its not easy love but you've got friends you can trust
Friends will be friends
When you're in need of love, they give you care and attention
Friends will be friends
When you're through with life and all hope is lost
Hold out your hands 'cos friends will be friends right till the End"

Nhưng nghĩ lại thì ngay cả trong bài hát này, friends cũng chỉ đóng vai trò như một sự comfort cho những khi bạn thất bại hay gặp khó khăn trong việc đạt được những đều bạn muốn.

Học kỳ mới đến rồi, phải chuẩn bị get back to work thôi. Dù đó có phải là điều bạn muốn, hay là bậc thang để đạt được những điều bạn muốn, hay để lấp chỗ trống cho những điều bạn muốn, hay để thay thế cho những điều bạn muốn thì quả thực bạn cũng không biết rõ nữa. Nhưng liệu điều đó có quan trọng không, khi mà cuộc sống chỉ như một trò chơi mà khi bạn là người chơi bạn sẽ phải chấp nhận những quy luật của nó và không có nhiều khả năng để lựa chọn? Hay thực ra bạn đang tự trốn chạy trong việc đối mặt với những khó khăn và sự lựa chọn trong cuộc sống?
(lan man vài suy nghĩ trong cái tháng đầu của cái tuổi 30 nghiệt ngã. Đã nghe xong Queen- giờ đang nghe Glenn Gould chơi Bach, càng ngày càng thấy thích Bach hơn).

No comments: