Friday, January 26, 2007

Entry for January 26, 2007

Bản dịch thơ copy lại từ blog của một người bạn mới quen.
Bài thơ buồn nhất- Pablo Neruda

(chuyển ngữ Anh-Việt: Ngọc Cầm Dương)


Tôi có thể viết bài thơ buồn nhất cả đêm.
Viết, chẳng hạn như: “Đêm đầy sao,
Và những vì sao, xanh biếc, run rẩy trong xa cách.”
Ngọn gió đêm xoáy tít trên trời và hát.

Tôi có thể viết bài thơ buồn nhất cả đêm
Tôi từng yêu nàng, và đôi khi nàng cũng đã yêu tôi
Trong những đêm như thế này, tôi ôm xiết nàng trong tay.
Tôi hôn nàng biết bao lần dưới bầu trời cao rộng
Nàng từng yêu tôi, và đôi khi tôi cũng đã yêu nàng
Sao có thể không yêu đôi mắt mở to, tĩnh lặng?

Tôi có thể viết bài thơ buồn nhất đêm nay
Để nghĩ tôi không có nàng. Để thấy tôi đã mất nàng.
Để nghe tiếng đêm mênh mông, mênh mông hơn khi thiếu vắng nàng
Và bài thơ rơi xuống tâm hồn như giọt sương rơi vào cỏ

Có sao khi tình yêu không thể giữ nổi nàng
Đêm đầy sao và nàng không còn bên tôi nữa
Tất cả có vậy. Xa đâu đây, ai đang hát. Xa đâu đây.
Thiếu vắng nàng linh hồn tôi lạc lối.

Như để mang nàng lại gần, đôi mắt tôi tìm kiếm
Trái tim tôi tìm kiếm và nàng không ở bên
Đêm như thế này vẫn làm trắng những cây như thế
Chúng ta, vẫn những người ấy, nhưng chẳng như xưa

Tôi chẳng còn yêu nàng, thật sự, nhưng đã yêu nàng biết bao
Giọng nói của tôi tìm kiếm ngọn gió thổi chạm vào tai nàng.
Của một ai đó. Nàng sẽ là của một ai đó. Như từng thuộc về những nụ hôn tôi.
Giọng nói của nàng, thân thể nhẹ bẫng. Đôi mắt mênh mông.

Tôi chẳng còn yêu nàng, nhưng có lẽ tôi yêu nàng
Tình yêu quá ngắn và quên lãng lại quá dài
Vì trong những đêm như đêm nay tôi ôm xiết nàng trong tay,
Thiếu vắng nàng linh hồn tôi lạc lối

Dẫu có thể là nỗi đau cuối nàng dành cho tôi,
Và là bài thơ cuối tôi viết cho nàng
.

No comments: