Nghe Perfect Day của Lou Reed, đọc mấy dòng này:
"Thi thoảng bạn ngồi ở quán này mà nhớ quán kia. Nhớ quá thể. Thi thoảng bạn ngồi ở chốn này mà tưởng như ở chốn kia. Như chính thế.
Uống cốc nâu nóng khi không còn chút khói, váng sữa đậu lên một lớp lạnh tanh, bỗng dưng thấy mọi thứ đều ngọt ngào một cách ngột ngạt và quá đáng." (Thụy Vũ)
và thấy thèm một ly cafe sữa "ngọt ngào một cách ngột ngạt và quá đáng" như thế, trong một quán nào đó ở Hà Nội, khi trời hơi se lạnh, hơi u ám và trễ nải.
Ngồi trước máy tính, uống cafe (chồn?) Ban Mê Thuột ở MN mà lại nhớ tới một tách nâu nóng ở Hà Nội. Chẳng phải "ngồi ở chốn này mà tưởng như ở chốn kia" sao. Dù rằng tách café tôi đang uống rất ngon, rất cảm ơn bạn đã tặng tôi gói café này.
Chọn một thứ đồ uống nào đó làm đặc trưng của Hà Nội, mang hồn “Hà Nội” nhất có thể là một việc không dễ dàng. Có thể là trà mạn không?- Hà Nội với những quán trà vỉa hè ở mọi góc phố, nơi người ta dễ dàng giết thời gian với cái giá rất rẻ. Có thể là bia hơi Hà Nội?- một thứ văn hóa bình dân nhưng lại được người Hà Nội trong mọi giai tầng xã hội tán thưởng. Nhưng nếu chọn, thì tôi sẽ chọn tách cafe nâu- thứ đồ uống vừa ngọt ngào, vừa hơi béo, hơi bùi quá như thể để bắt người ta sẽ phải nhớ về nó. Dù rằng vị của nó hơi ngọt và ngậy quá so với khẩu vị của tôi, dù rằng một ly café nâu hiếm khi làm được một chức năng quan trọng của café với tôi- đó là làm cho đầu óc tỉnh táo và đỡ buồn ngủ- nhưng sao tôi lại vẫn nhớ tới nó thế chứ. Hay có phải nỗi nhớ nằm ở trong cái tư thế nâng tách café lên, khẽ quấy thứ nước màu nâu sệt đặc quánh và nhấp vào môi một ngụm nho nhỏ có vị vừa đắng vừa ngọt vừa bùi, và cảm thấy như là thời gian cũng đang chảy- như những giọt café vẫn còn vương ở thành cốc.
No comments:
Post a Comment