Phạm Lưu Vũ-
Sách Äông Chu liệt quốc của NXB Văn há»c 2005 - Má»™t sản phẩm của con buôn
Thá»i cách đây chÆ°a lâu, những sách nhÆ° thế nà y là cá»±c hiếm, nó chỉ có thể được tìm thấy trong ThÆ° viện Quốc gia hoặc trong tủ sách của những nhà có truyá»n thống há»c hà nh, Ä‘á»— đạt từ mấy Ä‘á»i truyá»n lại. Khoảng giữa những năm tám mÆ°Æ¡i của thế ká»· trÆ°á»›c, tôi tình cá» mua được má»™t bá»™ ở má»™t tiệm bán sách cÅ© gần Ngã TÆ° Sở - Hà Ná»™i. Giá bấy giá» bằng gần hai tháng lÆ°Æ¡ng của kÄ© sÆ° má»›i ra trÆ°á»ng. Không còn nhá»› do “nhà †nà o xuất bản, nhÆ°ng rồi bá»™ sách ấy cÅ©ng ở vá»›i tôi được không lâu thì bị thất lạc, có lẽ cái “duyên†của tôi vá»›i sách Äông Chu là chÆ°a đến lúc chăng? Khoảng hÆ¡n chục năm sau, tôi lại có may mắn mua được má»™t bá»™ khác cÅ©ng ở má»™t tiệm sách cÅ© tại Sà i Gòn. Lần nà y thì sách do NXB Khoa há»c Xã há»™i - Hà Ná»™i xuất bản năm 1989. Bá»™ Äông Chu nà y cÅ©ng vẫn là bản dịch của cụ Nguyá»…n Äá»— Mục, có sá»± hiệu Ä‘Ãnh của cụ Cao Xuân Huy (1900-1983). Sách được in thà nh tám táºp, giấy Ä‘en sì, chất lượng xấu khủng khiếp. Äến ná»—i tôi chỉ Ä‘á»c được chừng chục lần thì từng trang, từng trang đã gãy rá»i khá»i gáy sách. Có trang tháºm chà đã bắt đầu mủn ra nhÆ° những mảnh vải liệm trong quan tà i của ngÆ°á»i tiá»n sá». Tôi đã cố giữ gìn, sắp xếp, má»—i khi giở ra Ä‘á»c dù nóng mấy cÅ©ng không dám báºt quạt. Váºy mà vẫn không tránh khá»i bị thất lạc lúc thì trang nà y, lúc thì trang khác. Những trang sách quý có khi bị gãy nát là m bốn năm mảnh, có khi bị gió thổi bay ra ngoà i trá»i, bay lên trần nhà hoặc lăn lá»™n và o các xó xỉnh... Rồi thì nhện giăng, bụi bặm, rồi thì lÅ© trẻ nghịch ngợm, phá phách, rồi thì chuyển nhà chá»— ná», chá»— kia... Bá»™ Äông Chu già nua, khổ hạnh ấy của tôi thế là mang thÆ°Æ¡ng tÃch đầy mình, nó không còn được nguyên vẹn, tá» tế nhÆ° xÆ°a nữa. Tôi rất ân háºn vá» Ä‘iá»u đó, lòng vẫn hằng canh cánh nhÆ° thể Ä‘ang bị khuyết mất má»™t phần kiến thức trong đầu mình.
May mắn cho những kẻ ham sách nhÆ° tôi là đất nÆ°á»›c đã chuyển mình sang thá»i chợ búa. Những sách nhÆ° thế nà y bây giá» không còn hiếm nữa, miá»…n là có tiá»n hoặc chịu khó nhịn đói má»™t Ãt, là có thể mua được ở bất cứ hiệu sách lá»™ng lẫy và hoà nh tráng nà o. Và ... tôi đã nhìn thấy bá»™ sách đó trong má»™t hiệu sách lá»›n giữa Sà i Gòn, cùng vô số sách quà khác, đủ các loại cổ kim, bà y xếp la liệt nhÆ° hà ng rau, hà ng cá» chợ đầu mối. Mừng quá, tôi vá»™i và ng cầm lên, giở xem qua. Sách má»›i ra, ghi ná»™p lÆ°u chiểu quý 2/2005, in giấy tốt, trình bà y cá»±c đẹp, bìa cứng hẳn hoi. Vẫn là bản dịch thông kim bác cổ của cụ Nguyá»…n Äá»— Mục, do cụ Cao Xuân Huy hiệu Ä‘Ãnh đây thôi, lại có cả bà i tá»±a của Ä‘Ãch danh Cao tiên sinh in ở đầu sách. Cà ng yên tâm hÆ¡n khi sách do má»™t nhà xuất bản danh giá, Ä‘á»™c tôn, đúng “chuyên môn†là nhà xuất bản Văn Há»c - Hà Ná»™i ấn hà nh. Bá»™ Äông Chu nà y được in dồn lại là m ba táºp, má»—i táºp hÆ¡n năm trăm trang khổ 14,5 x 20,5. Tổng cá»™ng ngót má»™t nghìn sáu trăm trang. Táºp má»™t từ hồi thứ nhất đến hồi 43; táºp hai từ hồi 44 đến hồi 75; táºp ba từ hồi 76 cho đến kết thúc ở hồi 108. Giá trá»n bá»™ là má»™t trăm bẩy mÆ°Æ¡i ngà n đồng, tÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°Æ¡ng khoảng tám, chÃn mÆ°Æ¡i ki lô gam thóc, bằng thu nháºp thá»±c tế trong sáu tháng của má»™t nông dân quê tôi vá
»›i Ä‘iá»u kiện không bị thiên tai, mất mùa. Tất nhiên là lần thứ ba trong Ä‘á»i, tôi đã không ngần ngại dốc hầu bao để rÆ°á»›c bá»™ sách quý ấy vá».
Tiếc thay, niá»m vui táºu được sách quà ấy kéo dà i không lâu. Mặc dù trong phần “Lá»i Nhà Xuất bản†in ở đầu sách, có khẳng định chỉ in lại, “không sá»a chữa, vì đây là má»™t công trình có tÃnh nghệ thuáºt caoâ€. Song cà ng Ä‘á»c bá»™ sách má»›i cáu nà y, tôi cà ng ngá» ngợ. Vẫn tÆ° tưởng Nho gia của Phùng Má»™ng Long và văn chÆ°Æ¡ng Quốc ngữ của Nguyá»…n Äá»— Mục đây thôi. Song tôi vẫn cảm thấy có gì hụt hẫng đâu đây. Ngoại trừ những lá»—i chÃnh tả, những dấu chấm, dấu phẩy bị thiếu hoặc đặt lá»™n chá»— là m cho câu văn trở nên ngô nghê, tối nghÄ©a mà tôi cho là lá»—i do đánh máy. Dù sao thì mình cÅ©ng vẫn hiểu, vẫn tá»± bổ sung, sá»a lá»—i bằng mắt những dấu chấm, dấu phẩy ấy má»—i khi Ä‘á»c thấy là được. Và con mình, cháu mình sau nà y nếu có Ä‘á»c đến, chắc chúng cÅ©ng là m được nhÆ° váºy. Thế thì cÅ©ng không sao. Tôi tá»± an ủi mình nhÆ° váºy để thông cảm vá»›i những lá»—i in ấn muôn Ä‘á»i khó tránh khá»i ấy của nhà xuất bản.
Äó là lý do mà bà i viết nà y sẽ không nhắc đến những lá»—i in ấn, sai chÃnh tả, sót má»™t và i chữ... tháºm chà nÆ°á»›c Tần đánh thà nh nÆ°á»›c Trần (và ngược lại), há» Triệu đánh thà nh há» Trịnh... mặc dù rất nhiá»u và phát hà nh sách cÅ©ng không há» kèm theo má»™t mảnh “đÃnh chÃnh†nà o. NhÆ°ng nếu đó là má»™t ấn phẩm được là m má»™t cách cẩu thả, bôi bác, nhất là đối vá»›i má»™t tác phẩm lá»›n, “má»™t công trình có tÃnh nghệ thuáºt cao†- (chÃnh lá»i NXB) nhÆ° sau đây thì khó mà thông cảm cho được. Äầu tiên là việc nhắm mắt lặp lại cái sai, y nhÆ° cái sai của bản in lần trÆ°á»›c. Bản in nà y của NXB Văn há»c, tôi đồ rằng được đánh máy lại từ bản in năm 1989 của NXB Khoa há»c Xã há»™i. Ngay táºp 1, hồi thứ 5, trang 63, có câu nói của Thạch Háºu (con Thạch Thác) ngÆ°á»i nÆ°á»›c Vệ, kẻ bà y mÆ°u cho Chu Hu giết anh là Vệ Trang công để cÆ°á»›p ngôi. Trong đó có Ä‘oạn: “duy có nÆ°á»›c Trịnh nhân việc loạn sai Công tôn Hoạt Ä‘em quân sang đánh nÆ°á»›c ta...†Äoạn nà y ở cả hai bản in Ä‘á»u sai. Công tôn Hoạt là con trai Thái Thúc Äoạn, em của Trịnh Trang công. Thái Thúc Äoạn vì mÆ°u cÆ°á»›p ngôi nÆ°á»›c Trịnh của anh không thà nh mà bị giết. Công tôn Hoạt phải chạy sang nÆ°á»›c Vệ, mượn quân nÆ°á»›c Vệ vỠđánh nÆ°á»›c Trịnh. Cá»› sao lại nói ngược lại 180 Ä‘á»™ nhÆ° thế? Äoạn trên đúng ra phải là : “duy có nÆ°á»›c Trịnh nhân việc loạn Công tôn Hoạt, đã Ä‘em quân sang đánh nÆ°á»›c ta...â€.
Tiếp đến là bá» sót chữ, tháºm chà sót cả má»™t Ä‘oạn... (cẩu thả mà ), là m há»ng cả ná»™i dung, khiến ngÆ°á»i Ä‘á»c không biết đâu mà lần. CÅ©ng vẫn táºp 1, hồi thứ 5, trang 66, Ä‘oạn Trịnh Trang công nói vá»›i các quan. Äây là má»™t trong những lá»i bà n tuyệt hay trong Äông Chu, thể hiện tầm nhìn chiến lược, cá»±c kì sáng suốt của má»™t vị vua giá»i trÆ°á»›c há»a chiến tranh. Tiếc rằng sá»± cẩu thả của kẻ là m sách đã là m há»ng Ä‘i Ãt nhiá»u. Trang 66 ấy in câu nói của Trịnh Trang công có Ä‘oạn sau: “Nay ta Ä‘Æ°a công tá» Phùng lại sai công tá» Lã Ä‘em quân ra cá»a đông đánh nhau vá»›i nÆ°á»›c Vệ...â€. Có ai hiểu nổi câu văn nà y không hở giá»i? ÄÆ¡n giản là nó đã bị ngÆ°á»i ta bá» sót mất hẳn 15 chữ (những chữ in Ä‘áºm sau đây). Äoạn văn ấy đầy đủ (từ giá» trở Ä‘i, các phần đối chiếu nhÆ° thế nà y, ngÆ°á»i viết Ä‘á»u dẫn từ bản in năm 1989 của NXB KHXH - Hà Ná»™i) là : “Nay ta Ä‘Æ°a công tá» Phùng ra ở đất TrÆ°á»ng Cát thì Tống tất kéo quân ra đấy; bấy giá» ta lại sai công tá» Lã Ä‘em quân ra cá»a đông đánh nhau vá»›i nÆ°á»›c Vệ...â€
Tôi tưởng tượng trong má»™t buổi ngoà i trá»i mÆ°a dầm dá», trong phòng gió hây hây là m cho ngÆ°á»i đánh máy bá»—ng nhiên buồn ngủ. Thế rồi ngÆ°á»i sá»a bản in, ngÆ°á»i chịu trách nhiệm xuất bản... chẳng bao giá» thèm ngó lại. Thế là những trang sách cứ bị hẫng Ä‘i theo những cÆ¡n gà gáºt. Sở dÄ© tưởng tượng nhÆ° thế là vì chỉ sáu trang tiếp sau đó, ở hồi thứ 6, trang 73, có câu nói của Sái Túc, má»™t quan đại phu giá»i của nÆ°á»›c Trịnh, lại bị ngÆ°á»i ta là m há»ng chỉ vì bá» sót quá nhiá»u chữ. Câu ấy trong sách đã dẫn in nhÆ° sau: “Ngà y trÆ°á»›c năm nÆ°á»›c há»p quân đánh Trịnh, bây giá» ta đánh Tống thì bốn nÆ°á»›c kia tất nhiên sợ hãi, mà phải Ä‘em ngÆ°á»i Ä‘i giảng hoà vá»›i Trần, lại lấy Ä‘iá»u lợi chung mà giao kết vá»›i Lá»—...â€
Cái sai của Ä‘oạn in nà y nguy hiểm ở chá»— dá»… là m cho ngÆ°á»i Ä‘á»c loạn trÃ. Bốn nÆ°á»›c kia vì sợ hãi (Trịnh) mà phải Ä‘em ngÆ°á»i Ä‘i giảng hòa... vá»›i nÆ°á»›c Trần hay sao?, lại lấy Ä‘iá»u lợi chung (vá»›i ai?) mà giao kết vá»›i Lá»— (?) Cụ Nguyá»…n Äá»— Mục ở dÆ°á»›i suối và ng nếu biết được Ä‘iá»u nà y chắc sẽ phiá»n lòng lắm đây. Bởi vì nguyên văn câu của cụ dịch rõ rà ng, rà nh mạch đến thế nà y kia mà : “Ngà y trÆ°á»›c năm nÆ°á»›c há»p quân đánh Trịnh, bây giá» ta đánh Tống thì bốn nÆ°á»›c kia tất nhiên sợ hãi, mà phải Ä‘em quân giúp Tống. Thế là bất lợi cho ta. Bây giá» ta nên sai ngÆ°á»i Ä‘i giảng hoà vá»›i Trần, lại lấy Ä‘iá»u lợi chung mà giao kết vá»›i Lá»—...â€
Ôi! cái cÆ¡n ngủ gáºt nà y biết bao giá» dừng lại, có lẽ bởi “mÆ°a cứ rÆ¡i dầm dá», ngà y cứ dà i lê thê...†chăng? Những câu bị rÆ¡i rụng mất trong táºp sách nà y, trong khuôn khổ má»™t bà i viết kể sao cho xiết. Xin dẫn thêm má»™t trÆ°á»ng hợp nữa.
Trang 102, hồi thứ 9, trong hồi nà y, Phùng Má»™ng Long đặc tả sá»± nhá» nhen, tầm thÆ°á»ng của kẻ xÆ°ng là thiên tá» nhà Chu, ngÆ°á»i ta đã đánh máy má»™t Ä‘oạn văn thế nà y: “Bấy giá» công tá» Äà nÆ°á»›c Trần giết thế tá» Vấn mà cÆ°á»›p ngôi, ngÆ°á»i trong nÆ°á»›c không phục, bá» Ä‘i nhiá»u lắm. Vì cá»› ấy nên khi vua nhà Chu lấy quân Ä‘i theo ngay...†Biến mất toi 12 chữ Quốc ngữ của cụ rồi cụ Nguyá»…n Äá»— Mục ôi. Äoạn dịch ấy của cụ đầy đủ nhÆ° thế nà y cÆ¡ mà : “Bấy giá» công tá» Äà nÆ°á»›c Trần giết thế tá» Vấn mà cÆ°á»›p ngôi, ngÆ°á»i trong nÆ°á»›c không phục, bá» Ä‘i nhiá»u lắm. Vì cá»› ấy nên khi vua nhà Chu lấy quân Ä‘i đánh Trịnh, công tá» Äà không dám trái mệnh, phải cất quân theo ngay...â€
Trong Äông Chu, có lẽ những Ä‘oạn viết vá» Tá» Hoà n công và Quản Trá»ng chÃnh là nằm trong số những Ä‘oạn khoái hoạt nhất của ngòi bút Phùng Má»™ng Long. Ông vua anh hùng ấy, má»™t trong năm vị ngÅ© bá thá»i Xuân Thu có má»™t sá»± nghiệp lẫy lừng, song kết thúc lại cá»±c kì thảm hại. Không thấy Phùng Má»™ng Long tiên sinh miêu tả cái tÆ°á»›ng khà của Tá» Hoà n công ra sao. Song cứ theo sá»± khởi đầu - kết thúc của cái nghiệp bá chủ ấy mà đoán, thì trên gÆ°Æ¡ng mặt Tá» Hoà n công hẳn phải có hai Ä‘Æ°á»ng gá»i là đưá»ng pháp lệnh xuất phát từ hai bên cánh mÅ©i, chạy xuống chui tá»t và o hai bên mép, mà các nhà nhân tÆ°á»›ng há»c gá»i là tÆ°á»›ng “lưỡng xà nháºp khẩu†(hai con rắn cùng chui và o miệng). Tiếc rằng trên đầu lưỡi lại không có nốt ruồi thà nh ra đó là má»™t tÆ°á»›ng hung. TÆ°á»›ng ấy có thể đạt đến phú quà cá»±c đỉnh đấy, song kết cục bao giá» cÅ©ng là ... chết đói mà thôi. Cùng có cái tÆ°á»›ng số nà y vá»›i Tá» Hoà n công, ở những phần sau của Äông Chu còn hai vị vua nữa là Sở Linh vÆ°Æ¡ng và Triệu Chủ phụ (Triệu VÅ© vÆ°Æ¡ng). Ba cái đỉnh phú quà khác nhau, đồng thá»i cÅ©ng là ba kiểu chết đói bi thảm khác nhau. Bằng cách miêu tả cá»±c kì sinh Ä‘á»™ng những số kiếp và những kết cục bi thảm ấy, Phùng Má»™ng Long tiên sinh muốn ngầm răn chúng ta rằng, lẽ huyá»n cÆ¡ của cõi nhân sinh nà y tháºt là đáng sợ, không chừa ra bất cứ đẳng cấp xã há»™i nà o. Những chuyện ấy có dịp mà “tánâ€, chắc sẽ còn rất nhiá»u Ä‘iá»u lý thú. Äây Ä‘ang nói vá» bá»™ Äông Chu kia của NXB Văn há»c. Than ôi, ngÆ°á»i ta đâu cần tôn trá»ng cái sá»± “khoái hoạt†ấy của ngòi bút Phùng Má»™ng Long. Bằng chứng là đến hồi thứ 23, Ä‘oạn viết vá» Tá» Hoà n công Ä‘em quân bảy nÆ°á»›c chÆ° hầu Ä‘i đánh Sở. Những trang nhÆ° trang 272; 273; 274, thì sá»± cẩu thả đã đạt đến trình Ä‘á»™... không sá»a được nữa. Tháºm chà có Ä‘oạn rõ rà ng là cố tình “tóm tắt†má»™t cách bôi bác, không đếm xỉa gì đến văn chÆ°Æ¡ng chữ nghÄ©a, đến tÆ° liệu cần phải thể hiện của cả ngÆ°á»i viết lẫn ngÆ°á»i dịch. Chỉ xin dẫn chứng ra đây má»™t Ä‘oạn “tóm tắtâ€... tối om ấy ở trang 273-274 (chÃnh xác đến từng dấu chấm, dấu phẩy...):
“NÆ°á»›c Sái vẫn cáºy thế Sở không phòng bị. Khi quân TỠđến má»›i chống giữ. Thụ Äiêu diá»…u quân dÆ°á»›i chân thà nh nÆ°á»›c Sái. Sái hầu biết rõ Thụ Äiêu là kẻ tiểu nhân sai Ä‘em và ng lụa lá»… Thụ Äiêu. Thụ Äiêu nháºn lá»… và cho biết Tá» Hoà n công sẽ còn đánh Sở: các nÆ°á»›c sẽ phá huá»· kinh thà nh nÆ°á»›c Sái.
Sái hầu sợ hãi trốn sang Sở, dân Sái bá» chạy cả. Thụ Äiêu tá»± nháºn công mình, phi báo vá»›i Tá» Hoà n công. Sái hầu đến Sở gặp Sở Thà nh vÆ°Æ¡ng biết rõ mÆ°u kế Tá» Hoà n công sai quân sÄ© phòng giữ các nÆ¡i, triệu Äấu ChÆ°Æ¡ng ở Trịnh vá».
Äại binh Tá» Hoà n công và quân bảy nÆ°á»›c chÆ° hầu kéo sang nÆ°á»›c Sái.
Hứa mục công Ä‘ang ốm cÅ©ng Ä‘em quân há»™i ở nÆ°á»›c Sái. Tá» Hoà n công cho Hứa mục công ngồi trên Tà o chiêu công. Äêm ấy Hứa mục công mất. Tá» Hoà n công đóng quân ở Sái ba ngà y để phát tang.â€
TrÃch đến đây, tôi vừa nghe nhÆ° có tiếng thở dà i xót xa của cụ Nguyá»…n Äá»— Mục ở bên cạnh mình. Ai mà tin được lá»i khẳng định “không sá»a chữa†của NXB in ở đầu sách nữa? Mà dẫu có sá»a thì cÅ©ng phải sá»a thế nà o kia, chứ cái kiểu “tóm tắt†nhÆ° Ä‘oạn in trên là quá ẩu, không còn tý hÆ¡i hÆ°á»›ng văn chÆ°Æ¡ng nà o so vá»›i bản dịch mà tất nhiên, tôi cÅ©ng phải trÃch dẫn ra đây để bạn Ä‘á»c tá»± đối chiếu:
“NÆ°á»›c Sái vẫn cáºy thế nÆ°á»›c Sở, không phòng bị chút nà o cả; khi quân Tá» kéo đến nÆ¡i, má»›i vá»™i và ng Ä‘em quân ra chống giữ. Thụ Äiêu diá»…u quân ở dÆ°á»›i chân thà nh nÆ°á»›c Sái. Sái hầu trông rõ là Thụ Äiêu, năm trÆ°á»›c vẫn hầu hạ Sái CÆ¡ ở trong Tá» cung, sau lại Ä‘Æ°a Sái CÆ¡ vá» nÆ°á»›c Sái. Sái hầu biết Thụ Äiêu là kẻ tiểu nhân, đêm hôm ấy sai ngÆ°á»i Ä‘em má»™t xe và ng lụa đến lá»… Thụ Äiêu, để nhá» Thụ Äiêu hãy hoãn binh cho.
Thụ Äiêu nháºn lá»…, rồi lại Ä‘em việc bà máºt của Tá» Hoà n công đại há»™i chÆ° hầu, trÆ°á»›c đánh Sái, sau đánh Sở, nói hết cả cho nÆ°á»›c Sái biết, lại bảo vá»›i sứ giả nÆ°á»›c Sái rằng:
‘Chẳng bao lâu nữa thì các nÆ°á»›c chÆ° hầu sẽ Ä‘em quân đến phá huá»· kinh thà nh nÆ°á»›c Sái, âu là ngÆ°á»i nÆ°á»›c Sái nên liệu mà trốn trÆ°á»›c Ä‘i.’
Sứ giả nước Sái vỠnói với Sái hầu. Sái hầu sợ hãi, đêm hôm ấy đem cung quyến
mở cá»a thà nh trốn sang nÆ°á»›c Sở. Dân nÆ°á»›c Sái thấy Sái hầu Ä‘i trốn, tức khắc vỡ chạy cả; Thụ Äiêu tá»± nháºn là công mình, sai ngÆ°á»i vá» phi báo vá»›i Tá» Hoà n công. Sái hầu sang đến nÆ°á»›c Sở, và o yết kiến Sở Thà nh vÆ°Æ¡ng, thuáºt lại những lá»i nói của Thụ Äiêu.
Sở Thà nh vÆ°Æ¡ng biết rõ mÆ°u kế của Tá» Hoà n công, tức khắc truyá»n cho quân sÄ© phải phòng giữ các nÆ¡i; rồi má»™t mặt sai ngÆ°á»i Ä‘i triệu quân Äấu ChÆ°Æ¡ng ở nÆ°á»›c Trịnh vá». Mấy hôm sau, đại binh của Tá» Hoà n công đến nÆ°á»›c Sái. Thụ Äiêu Ä‘em quân ra nghênh tiếp. Bảy nÆ°á»›c chÆ° hầu cùng kéo quân đến, nghi vệ rất là nghiêm chỉnh. Bảy nÆ°á»›c ấy là :
Tống Hoà n công (Ngự Thuyết)
Lỗ Hi công (Thân)
Trần Tuyên công (ChỠCữu)
Vệ Văn công (Huỷ)
Trịnh Văn công (Thiệp)
Tà o Chiêu công (Ban)
Hứa Mục công (Tân Thần)
Kể cả bá chủ là TỠHoà n công (Tiểu Bạch), cộng thà nh 8 nước.
Bấy giá» Hứa Mục công Ä‘ang ốm, cÅ©ng miá»…n cưỡng Ä‘em quân đến há»™i ở nÆ°á»›c Sái, Tá» Hoà n công khen cái công khó nhá»c ấy, thăng tÆ°á»›c cho ở trên Tà o Chiêu công. Äêm hôm ấy Hứa Mục công mất. Tá» Hoà n công đóng quân ở nÆ°á»›c Sái ba ngà y để phát tang Hứa Mục công.â€
So sánh hai Ä‘oạn trÃch trên, chÆ°a kể những câu tóm tắt cẩu thả, tối nghÄ©a và cụt ngủn của bản in lần nà y. NgÆ°á»i ta tháºm chà còn lược bá» hẳn danh sách bảy nÆ°á»›c chÆ° hầu theo TỠđánh Sở. Danh sách nà y không chỉ có ý nghÄ©a tÆ° liệu, mà còn rất cần để giúp ngÆ°á»i Ä‘á»c hình dung ra má»™t cách rõ rà ng, sáng sủa cái tÃnh chất của “liệt quốc†trong quá trình nghiá»n ngẫm Äông Chu (bản in năm 1989 của NXBKHXH tháºm chà còn in kèm cả bản đồ thá»i đó để ngÆ°á»i Ä‘á»c tiện tham khảo nữa cÆ¡ đấy. Chứ bản in nà y thì... chả cần). Äến đây, hẳn bạn Ä‘á»c đã bắt đầu nháºn thấy bản dịch Quốc ngữ công phu của Nguyá»…n Äá»— Mục tiên sinh, “rÆ¡i†và o tay NXB Văn há»c ở lần in nà y đã bị “biến dạng†nhÆ° thế nà o. ChÆ°a hết đâu. Bạn cứ chịu khó Ä‘á»c Ä‘i, rồi sẽ phải công nháºn rằng, bá»™ Äông Chu má»›i cáu ấy vừa ra khá»i nhà in thì đã bị mang thÆ°Æ¡ng tÃch đầy mình.
Kẻ viết những dòng nà y dù đã bắt đầu cảm thấy sắp cạn hết kiên nhẫn, song cÅ©ng phải cố dẫn thêm má»™t số chá»— nữa của bản in, mà sá»± cẩu thả đã đạt đến má»™t “đẳng cấp†khó tưởng tượng nổi. Và dụ Ä‘oạn viết vá» cái Ä‘iá»m “đương bÃch†trong cung nÆ°á»›c Sở, táºp 2, hồi thứ 69, trang 397, bản in của NXB Văn há»c nhÆ° sau: “Trong năm ngÆ°á»i con ấy, Sở Cung vÆ°Æ¡ng muốn chá»n má»™t ngÆ°á»i để láºp là m thế tá» mà chÆ°a biết láºp ai, muốn tế các thần, rồi chôn má»™t viên ngá»c bÃch ở giữa ở trong sân nhà thái miếu, đánh dấu chá»— chôn rồi đến canh năm cho năm ngÆ°á»i con và o yết tổ, xem ngÆ°á»i nà o đứng là m lá»… đúng và o chá»— chôn ngá»c bÃch, thì ngÆ°á»i ấy được quá»· thần chá»n là m vua. Khang vÆ°Æ¡ng và o trÆ°á»›c, đứng cách ngá»c bÃch xa lắm. Công tá» Khà Táºt bấy giá» tuổi hãy còn nhá», ngÆ°á»i vú ẵm và o lá»… đứng chÃnh giữa ở trên ngá»c bÃch, Sở Cung vÆ°Æ¡ng biết là có thần giúp, bởi váºy rất yêu công tá» Khà Táºt...â€
Rõ rà ng cả năm ngÆ°á»i con cùng phải và o lá»…, mà đá»c chỉ thấy có hai, lại sai be bét. CÅ©ng Ä‘Æ¡n giản tại cái “đẳng cấp†cẩu thả đó (hay là lại “tóm tắt†đây?) đã là m há»ng cả má»™t câu chuyện ly kỳ. Bởi nguyên văn Ä‘oạn ấy của Nguyá»…n Äá»— Mục trong bản in năm 1989 là nhÆ° thế nà y: “Trong năm ngÆ°á»i con ấy, Sở Cung vÆ°Æ¡ng muốn chá»n má»™t ngÆ°á»i để láºp là m thế tá» mà chÆ°a biết láºp ai, má»›i tế các thần, rồi chôn má»™t viên ngá»c bÃch ở giữa ở trong sân nhà thái miếu, đánh dấu chá»— chôn rồi đến canh năm cho năm ngÆ°á»i con và o yết tổ, xem ngÆ°á»i nà o đứng là m lá»… đúng và o chá»— chôn ngá»c bÃch, thì ngÆ°á»i ấy được quá»· thần chá»n là m vua. Khang vÆ°Æ¡ng và o trÆ°á»›c, đứng lá»… quá lên trÆ°á»›c chá»— chôn ngá»c bÃch; Linh vÆ°Æ¡ng và o sau, lúc lá»… vá»›i tay đến chá»— ngá»c bÃch; Tá» Can và Tá» TÃch thì cách ngá»c bÃch xa lắm. Công tá» Khà Táºt bấy giá» tuổi hãy còn nhá», ngÆ°á»i vú ẵm và o lá»… đứng chÃnh giữa ở trên ngá»c bÃch, Sở Cung vÆ°Æ¡ng biết là có thần giúp, bởi váºy rất yêu công tá» Khà Táºt...â€
NgÆ°á»i ta chỉ sai có má»™t chữ (chữ má»›i đánh thà nh chữ muốn) thôi. NhÆ°ng lại thiếu hẳn 26 chữ. Cái thiếu cá»±c kì tai hại nà y vừa tạo ra má»™t cái sai khác rất cÆ¡ bản (vị trà đứng lá»… của Khang vÆ°Æ¡ng), vừa không thấy ba ngÆ°á»i con còn lại đứng lá»… ở đâu. ChÆ°a kể chi tiết “vá»›i tay đến chá»— ngá»c bÃch†của Linh vÆ°Æ¡ng là rất quan trá»ng, không thể xem thÆ°á»ng. Chỉ cần mô tả má»™t Ä‘á»™ng tác đứng lá»… đó thÃ
´i, cÅ©ng đủ nói lên bản chất khao khát quyá»n lá»±c đến ghê ngÆ°á»i của Sở Linh vÆ°Æ¡ng. Chi tiết đó liên quan đến việc Linh vÆ°Æ¡ng sau nà y giết anh (là Khang vÆ°Æ¡ng) để cưỡng chiếm ngôi vua nÆ°á»›c Sở, rồi cuối cùng cÅ©ng bị truất ngôi mà chết thảm ở trong buồng nhà má»™t kẻ thứ dân. Nói nhÆ° thế để chứng tá» má»™t Ä‘iá»u, rằng đã là văn chÆ°Æ¡ng của má»™t báºc thiên tà i thì không được phép bá» sót má»™t chi tiết nà o. In sách nhÆ° thế nà y thì có khác gì xẻo thịt lá»™t da?
Äông Chu có những bà i ca vá» mÆ°u lược trùm Ä‘á»i nhÆ° Quản Trá»ng, kì tÃch vá» lòng kiên nhẫn nhÆ° Trùng NhÄ© (Tấn Văn Công), bản lÄ©nh dùng ngÆ°á»i Ä‘iêu luyện nhÆ° Tấn Äiệu công, trà tuệ thần thoại nhÆ° Khổng Tá», quân sá»± cái thế nhÆ° Tôn VÅ©, nhẫn nhục đến giun dế cÅ©ng phải kinh nhÆ° Câu Tiá»…n, ngoại giao lắt léo nhÆ° Tá» Cống... Lại có những hạng gian thần nhÆ° Bá Hi, dẻo má» nhÆ° Tô Tần, quay quắt nhÆ° TrÆ°Æ¡ng Nghi, tởm lợm nhÆ° Lao Ãi... Lại có NgÅ© Viên (NgÅ© Tá» TÆ°) mà kiến thức, mÆ°u trà cÅ©ng nhÆ° cuá»™c Ä‘á»i của ông là cả má»™t thiên đại bi hùng. Äây cÅ©ng chÃnh là những trang khoái hoạt đặc biệt của ngòi bút Phùng Má»™ng Long. Nhất là đoạn tả NgÅ© Viên trút sá»± háºn thù trong mÆ°á»i chÃn năm ròng rã của mình lên cái xác khô của Sở Bình vÆ°Æ¡ng. Tất cả những Ä‘iá»u đó sở dÄ© lÆ°u truyá»n được hà ng nghìn năm, cho đến táºn ngà y nay, chủ yếu là nhỠở văn tá»±, chữ nghÄ©a đấy. Tiếc thay, ở đây cÅ©ng gặp phải sá»± cẩu thả kinh ngÆ°á»i. Xin hãy xem ở táºp 3, hồi thứ 76, trang 18, sách đã dẫn in nhÆ° sau:
NgÅ© Viên lại lấy chân dẫm lên bụng xác Sở Bình vÆ°Æ¡ng, rồi há»i ông cụ già rằng:
‘Tại sao cụ lại biết rõ chỗ chôn Sở Bình vương và sự thể quan quách như thế?’
Ông cụ già nói:
‘Tôi có phải là ai đâu, chÃnh là thợ đá đã là m cái má»™ nà y lúc bấy giá»!...’â€
Chẳng biết có phải ngÆ°á»i ta lại tiến hà nh má»™t cuá»™c “tóm tắt†hay không, mà thiếu hẳn lá»i kể tá»™i rất đặc sắc, có thể áp dụng cho cả những Ä‘á»i sau của NgÅ© Viên, lại biến mất má»™t Ä‘oạn văn tiếp theo nữa, thà nh ra NgÅ© Viên cứ dẫm lên bụng cái xác đó không biết đến lúc nà o thì má»›i bá» chân xuống? Äoạn trÃch ấy đầy đủ phải nhÆ° sau:
“Ngũ Viên lại lấy chân dẫm lên bụng xác Sở Bình vương, rồi thò tay khoét mắt, mà kể tội rằng:
‘Lúc mà y sống có mắt cũng như không! Mà y có mắt mà không biết ai trung, ai nịnh, lại giết oan cha ta và anh ta!’
Nói xong, cắt lấy đầu Sở Bình vÆ°Æ¡ng, còn áo quan và xÆ°Æ¡ng, sai Ä‘em quẳng ở giữa cánh đồng. NgÅ© Viên đã đánh và o xác Sở Bình vÆ°Æ¡ng rồi, lại há»i ông cụ già rằng:
‘Tại sao cụ lại biết rõ chỗ chôn Sở Bình vương và sự thể quan quách như thế?’
Ông cụ già nói:
‘Tôi có phải là ai đâu, chÃnh là ngÆ°á»i thợ đá đã là m cái má»™ nà y lúc bấy giá»!’...â€
Äến đây, ta lại bắt gặp má»™t tráºn ngủ gáºt nữa của ngÆ°á»i đánh máy (chắc thế), bởi chỉ ba trang tiếp theo đó, trang 21, ngÆ°á»i Ä‘á»c lại phải Ä‘á»c má»™t Ä‘oạn nhÆ° thế nà y: “Lại nói chuyện công tá» Thân đóng quân ở Lá»— Phục Giang nghe tin SÃnh Äô đã mất rồi, Sở Chiêu vÆ°Æ¡ng phải chạy trốn, sợ ngÆ°á»i trong nÆ°á»›c tan tác, không có ai là m chủ, má»›i mặc đồ vÆ°Æ¡ng phục, để cho yên lòng dân. Dân chạy loạn, Ä‘á»u theo. Sở Chiêu vÆ°Æ¡ng má»›i nói vá»›i Hạp LÆ° rằng...â€. In nhÆ° thế thì ai mà hiểu nổi kia chứ? Công tá» Thân chỉ cần mặc đồ vÆ°Æ¡ng phục và o là yên được lòng dân sao? Lại còn Sở Chiêu vÆ°Æ¡ng, Ä‘ang bị Hạp LÆ° Ä‘uổi cho chạy toé khói sang táºn nÆ°á»›c Tuỳ, ngồi đấy mà nói vá»›i Hạp LÆ°? NgÆ°á»i đánh máy buồn ngủ đã Ä‘Ã nh, chẳng lẽ cái ngÆ°á»i gá»i là “sá»a bản inâ€, ngÆ°á»i “chịu trách nhiệm†kia cÅ©ng ngủ gáºt hết hay sao? Nà o có phải sót má»™t và i chữ cho cam, đằng nà y sót hẳn mấy câu, lại còn là m loạn cả văn cảnh Ä‘i nhÆ° thế, thá» há»i không gá»i là cẩu thả thì gá»i là cái gì?. Nguyên văn Ä‘oạn ấy trong bản dịch đầy đủ là : “Lại nói chuyện công tá» Thân đóng quân ở Lá»— Phục Giang, nghe tin SÃnh Äô đã mất rồi, Sở Chiêu vÆ°Æ¡ng phải chạy trốn, sợ ngÆ°á»i trong nÆ°á»›c tan tác, không có ai là m chủ, má»›i mặc đồ vÆ°Æ¡ng phục, Ä‘i xe vÆ°Æ¡ng dÆ°, tá»± xÆ°ng là vua Sở, đóng ở đất Bế Tiết để cho yên lòng dân. Dân chạy loạn, Ä‘á»u theo vỠđấy. Sau công tá» Thân nghe tin Sở Chiêu vÆ°Æ¡ng ở nÆ°á»›c Tuỳ, liá»n hiểu dụ cho dân biết, rồi tìm sang nÆ°á»›c Tuỳ để theo Sở Chiêu vÆ°Æ¡ng. NgÅ© Viên vẫn căm tức vì không bắt được Sở Chiêu vÆ°Æ¡ng má»›i nói vá»›i Hạp LÆ° rằng...â€.
Mạch “ngủ gáºt†của ngÆ°á»i đánh máy chÆ°a dừng ở đấy. Bởi vì chỉ tám trang sau đó (trang 29), lại thấy biến mất toi má»™t câu của vua Hạp LÆ° há»i NgÅ© Viên, trong khi ở má»™t câu khác, rõ rà ng là NgÅ© Viên nói thì lại “gán†sang cho Hạp LÆ°. Lại có trÆ°á»ng hợp chỉ cần in thiếu đúng ba chữ, mà ý nghÄ©a và tÆ° tưởng của câu nói bị đảo ngược hẳn 180 Ä‘á»™. Và dụ vẫn ở táºp 3, trang 35, câu nói của Sở Chiêu vÆ°Æ¡ng: “Kẻ kia định báo thù cho cha, thế tức là hiếu tá». Äã là hiếu tá» thì không là m được trung thần!†(???) Than ôi! ngÆ°á»i ta đã đánh máy thiếu mất ba chữ cá»±c kì quan trá»ng. Câu đầy đủ phải là : “Kẻ kia định báo thù cho cha, thế tức là hiếu tá». Äã là hiếu tá» thì khó gì mà không là m được trung thần!â€. Lá»—i kiểu nà y không những ngÆ°á»i dịch là cụ Nguyá»…n Äá»— Mục phải nuốt háºn, mà ngay chÃnh Phùng Má»™ng Long tác gia chắc cÅ©ng phải... khóc rÆ°ng rức.
Trang 62, thế tá» Ba nÆ°á»›c Ngô không há» bị truất, mà bá»—ng dÆ°ng tá»± “bốc hÆ¡i†đi đâu mất, để vua cha là Hạp LÆ° phải chá»n ngÆ°á»i khác láºp là m thế tá», chỉ vì ngÆ°á»i ta đánh máy thiếu hẳn câu: “Thế tá» Ba thÆ°Æ¡ng nhá»› nà ng Thiếu KhÆ°Æ¡ng quá, sau cÅ©ng thà nh bệnh, chÆ°a được bao lâu cÅ©ng chếtâ€.
Trang 119, cụt mất Ä‘oạn Trần Hằng nÆ°á»›c Tá» sai bá»n Trần Nghịch và Trần Bão giết chết Hám Chỉ nhằm chuyên quyá»n, lấn vua. Thà nh ra tá»± dÆ°ng Ä‘á»c đến câu: “Tá» Giản Công sợ hãi bá» chạy...â€, ngÆ°á»i Ä‘á»c bá»—ng chẳng hiểu ông vua nà y sợ ai?
Trang 138: “Ngà y hôm sau, Câu Tiá»…n biến sắc mà bảo Văn Chủng rằng...†- Văn chÆ°Æ¡ng gì mà cụt ngủn nhÆ° thế? Tá»± dÆ°ng vô cá»› mặt Câu Tiá»…n lại biến sắc...? Äúng ra là : “Ngà y hôm sau, Câu Tiá»…n sai ngÆ°á»i triệu thì Phạm Lãi đã Ä‘i rồi. Câu Tiá»…n biến sắc mà bảo Văn Chủng rằng...â€
Trang 195: “Äất nÆ°á»›c Tần nguyên là của nhà Chu chia cho, chỉ hÆ¡n trăm năm thì tất lại hợp...†Thiếu má»™t chữ thôi nhÆ°ng dá»… là m Ä‘á»i sau hiểu sai mất tá»›i... bốn trăm năm. Äúng ra là : “Äất nÆ°á»›c Tần nguyên là đất của nhà Chu chia cho, chỉ hÆ¡n năm trăm năm thì tất lại hợp...â€
Kể ra thì còn nhiá»u nữa. NhÆ°ng thôi! Tiá»n nhân Ä‘ang nổi giáºn ở dÆ°á»›i suối và ng kia kìa, kể cả kẻ phải viết ra những dòng nà y cÅ©ng Ä‘ang giáºn không kém. Tháºt chẳng khác nà o hà há»ng ra siêu thị, lại mua vá» má»™t thứ đồ kém phẩm chất, bá» Ä‘i thì tiếc của, mà để dùng thì không yên tâm, huống chi lại là cái thứ mà (biết đâu) sau nà y, cả con cháu, chắt, chút... của mình cÅ©ng sẽ còn dùng đến. Tóm lại là kẻ viết đã cạn hết kiên nhẫn và mệt má»i lắm rồi, xin dừng lại ở đây thôi, kẻo thá»i buổi miếng cÆ¡m manh áo nà y, ngÆ°á»i ta dá»… mắng mình là đồ vô tÃch sá»±, chỉ biết bà y trò “bá»›i lông tìm vếtâ€... lắm. Mà có khi Ä‘á»c đến đây, ngÆ°á»i ta Ä‘ang mắng tháºt rồi ấy cÅ©ng nên...
Văn chÆ°Æ¡ng mà đến cỡ nhÆ° Äông Chu liệt quốc chà của Phùng Má»™ng Long, thì có thể nói là đã đạt đến bá»±c thần thông quảng đại. Chuyện của cả thiên hạ suốt bốn trăm năm vá»›i hà ng nghìn nhân váºt, hà ng trăm cuá»™c chiến, hà ng vạn âm mÆ°u... mà cứ nhÆ° từ trong bụng tuôn ra, mạch lạc, khúc chiết, rõ rà ng, trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp, không nhân váºt nà o mang máng nhân váºt nà o. Cái thiện cÅ©ng nhÆ° cái ác, trung cÅ©ng nhÆ° nịnh, giá»i cÅ©ng nhÆ° ngu, anh hùng cÅ©ng nhÆ° hèn hạ... tất cả cÅ©ng không cái nà o giống vá»›i cái nà o. Sức khái quát tÆ° tưởng của Äông Chu lá»›n đến ná»—i, muôn Ä‘á»i Ä‘á»u có thể soi và o đấy mà nháºn ra mình, mà nhìn rõ thá»±c chất thế sá»± của thá»i đại mình. Những quy luáºt của trá»i đất, nhân gian, của quá»· thần, chiến tranh, của tham tà n, đểu cáng... mà Äông Chu đã vạch ra, cho đến táºn thá»i hiện đại bây giá» vẫn đúng, vẫn có thể váºn dụng được. Äặc biệt là luáºt nhân quả thì có thể nói không ở đâu triệt để bằng Äông Chu. Vạn sá»± thịnh suy của những Ä‘á»i sau, dẫu có biến tÆ°á»›ng kiểu gì Ä‘i chăng nữa, cÅ©ng Ä‘á»u không ra ngoà i bá»™ sách ấy. Äó thá»±c sá»± là cả má»™t pho kiến thức nhân sinh vÄ© đại, kiến thức triết há»c, văn há»c, sá» há»c, chÃnh trị, quân sá»±, ngoại giao... khổng lồ, chẳng những kẻ là m quan, là m tÆ°á»›ng Ä‘á»i Ä‘á»i cần phải há»c, mà kể cả thứ dân cÅ©ng có thể há»c được ở trong đó rất nhiá»u Ä‘iá»u. Pho kiến thức ấy và nhÆ° những vỉa quặng quý, có vỉa lá»™ thiên, có vỉa chìm sâu trong lòng đất, vỉa ná» chồng lên vỉa kia, tầng tầng lá»›p lá»›p, dẫu có khai thác mãi cÅ©ng không thể nà o hết được. Äặc biệt ghê gá»›m nữa là tuy viết vá» lịch sỠđấy, song Ä‘iá»u đó vẫn không ngăn cản thiên tà i Phùng Má»™ng Long múa bút sáng tạo nên những chi tiết đầy văn chÆ°Æ¡ng, siêu (và ) thá»±c đến bạt vÃa kinh hồn. Chỉ xin dẫn ra đây má»™t và dụ thôi cÅ©ng đủ. Và dụ Ä‘oạn viết vá» Việt VÆ°Æ¡ng Câu Tiá»…n, vì nếm phân Ngô Phù Sai, mà đến khi trở lại ngôi vua rồi má»›i mắc chứng hôi mồm (!). Quân sÆ° Phạm Lãi bèn bắt tất cả triá»u đình Ä‘á»u phải nhai má»™t thứ lá hái trên núi gá»i là lá trấp, để cho má»i cái mồm cùng nhất tá» thở ra tuyá»n má»™t mùi hôi, giống nhÆ° cái mùi hôi phát ra từ cá»a miệng của đấng quân vÆ°Æ¡ng kia váºy... Tháºt là má»™t hình ảnh tượng trÆ°ng thiên tà i. Cái chuyện cam tâm thở ra má»™t thứ thối tha để cùng a dua vá»›i đấng chà tôn của mình nhÆ° thế, thì chẳng riêng gì lÅ© kẻ sÄ©, quà tá»™c thượng đẳng cha mẹ dân của nÆ°á»›c Việt thuở xÆ°a, kể cả những Ä‘á»i sau nà y, Ä‘á»i nà o mà chẳng có. Tháºm chà cho đến táºn bây giá», “truyá»n thống†ấy hình nhÆ° vẫn còn hiện hữu đâu đây... Má»™t chi tiết trà o lá»™ng thâm trầm, sâu sắc đến nhÆ° thế, đắt đến nhÆ° thế, váºy mà Phùng Má»™ng Long tiên sinh viết ra cứ tỉnh bÆ¡ nhÆ° không. Thá» há»i từ cổ chà kim, vá»›i biết bao thiên tà i văn chÆ°Æ¡ng lừng lẫy trên thế gian nà y, liệu đã có mấy ai
nghÄ© ra nổi má»™t tình huống tÆ°Æ¡ng tá»±? Váºy thì, Äông Chu xứng đáng là má»™t trong những áng văn chÆ°Æ¡ng không tiá»n khoáng háºu. Và sở dÄ© ngà y nay, chúng ta có cÆ¡ há»™i được tiếp xúc trá»±c tiếp vá»›i siêu tác phẩm đó, vá»›i những Ä‘iá»u ghê gá»›m đó, là nhỠở công lao to lá»›n của cụ Nguyá»…n Äá»— Mục, của cụ Cao Xuân Huy. Thế thì lẽ ra ngÆ°á»i ta phải hết sức nâng niu, hết sức cẩn trá»ng vá»›i văn bản của các cụ má»›i phải chứ? Äó chÃnh là những con chữ của báºc Thánh hiá»n để lại đấy. Váºy mà ...
NgÆ°á»i ta vẫn nói sách là má»™t loại sản phẩm văn hoá. Tháºm chà các nhà xuất bản còn được “rêu rao†má»™t thứ chức năng rất “thiêng liêng†là góp phần “định hÆ°á»›ng†văn hoá (Ä‘á»c) cho toà n xã há»™i (!). Äịnh hÆ°á»›ng cái kiểu bát nháo, giả cầy, bất chấp văn chÆ°Æ¡ng, sặc mùi lợi nhuáºn nhÆ° cái thị trÆ°á»ng sách mênh mông bát ngát hiện nay (mà bá»™ Äông Chu nà y chỉ là má»™t và dụ) thì thà cứ hiếm sách nhÆ° ngà y trÆ°á»›c còn hÆ¡n. Tóm lại là , dẫu có sản xuất ra để bán kiếm lá»i, thì ngÆ°á»i sản xuất thứ sản phẩm đặc biệt là sách ấy cÅ©ng phải có chút gì đó gá»i là văn hoá tÆ°Æ¡ng xứng. Ãt nhất cÅ©ng phải tôn trá»ng ngÆ°á»i sẽ mua sản phẩm của mình, tôn trá»ng ngÆ°á»i đã viết ra những cuốn sách, đặng giúp mình có cái để mà là m tiá»n, là m quan, để mà (nếu biết muối mặt nữa) thì còn là m... Ä‘iếm (văn hoá) chứ? Nếu bất chấp những Ä‘iá»u đó, thì có khác nà o cách tÃnh toán của những loại con buôn mạt hạng, mãn kiếp chỉ biết coi đồng tiá»n là trên hết? Xuất bản sách cái kiểu cẩu thả, vô trách nhiệm nhÆ° thế nà y thì không những coi thÆ°á»ng ngÆ°á»i mua (cÅ©ng tức là coi thÆ°á»ng ngÆ°á»i Ä‘á»c), mà còn phạm tá»™i đại bất kÃnh đối vá»›i các báºc tiá»n nhân đã kì công là m ra sách ấy cho háºu thế. Những cuốn sách sẽ còn nằm trên giá cho ngÆ°á»i Ä‘á»i nay, ngÆ°á»i Ä‘á»i sau, và ngÆ°á»i Ä‘á»i sau nữa... Tá»™i lá»—i nà y liệu có lấp liếm nổi chăng?
2/9/2006
© 2006 talawas
No comments:
Post a Comment