Sáng chủ nhật, lượn gần chục sạp báo ở gần nhà để hỏi mua tờ Tuổi trẻ cuối tuần và đều được trả lời là không có hay hết. Sạp báo duy nhất có thì lại là tờ của cuối tuần trước. Thật là lạ vì các báo Tuổi Trẻ, Thanh Niên hàng ngày vẫn được bán thường xuyên ở các sạp báo nhưng ấn phẩm cuối tuần lại hầu như vắng bóng ở các sạp báo nhỏ tại Hà Nội. Cũng ghi nhận thêm là trong tờ cuối tuần của các báo lớn thì Tuổi Trẻ cuối tuần vẫn là tờ hay và nghiêm túc nhất. Về báo ngày thì Tuổi Trẻ hay Thanh Niên chẳng hạn thực ra cũng chẳng khác gì nhau cho lắm nhưng so sánh tờ Tuổi Trẻ cuối tuần và Thanh Niên tuần san chẳng hạn thì thấy định hướng rất khác nhau. Thanh Niên tuần san thiên về giải trí vui vẻ trẻ trung trong khi Tuổi Trẻ nghiêm túc và có tính xã hội cao hơn. Mua thử tờ Tiền phong cuối tháng để xem tờ này thế nào và thấy là không thể đọc được (thà mua An Ninh Thế Giới cuối tháng ít ra còn có thể có những cái để đọc). Lao động cuối tuần thì hoàn toàn vắng bóng trên các sạp báo. SMS hỏi bạn Nhị Linh xem có chỗ nào ở Hà Nội bán tờ Saigon Citylife –vốn được một số bạn khen là có phong cách- thì bạn bảo là không có.
Chiều chủ nhật, xem Lụa. Chảy nước mắt vì ngáp . Phim vừa nhạt vừa sến, mà lại sến nửa chừng cho ra dáng nghệ thuật. Cốt truyện cũng nhạt, lên phim càng tệ, tình tiết chậm miên man, cảnh quay đèm đẹp một cách khó chịu, diễn viên cũng dở tệ. Chưa đọc Lụa (nghe nói nổi tiếng lắm) nên không biết có hay không nhưng xem qua nội dung phim thì có vẻ đây là một thứ câu chuyện đèm đẹp sên sến, chicken soup cho các tâm hồn muốn trở nên nhạy cảm, long lanh, lãng mạn và khám phá.
Tối chủ nhật, sau một cái hẹn bất thành, ra Đinh Lễ mua Huynh Đệ phần 2 (hơi dầy và xót tiền nhưng đang đọc dở nên cũng cố đọc cho nốt), nhân tiện mua Sa đọa của Mao Thuẫn và Khuyến học của Fukuzawa Yukichi. Kể ra nếu có thời gian đọc Fukuzawa và so sánh với Nguyễn Trường Tộ, hay đọc Lương Khải Siêu và so sánh với Phan Châu Trinh thì chắc cũng sẽ có nhiều điều thú vị.
Những ngày nay gần như mất hẳn hứng thú viết blog (thậm chí còn lười chẳng muốn trả lời các comment nữa). Có một số chuyện bực mình không đáng có (mà hầu hết chắc là do lỗi ở mình). Nhưng thôi kệ, life goes on. Ít nhất sau gần 4 tuần mình cũng đã quen với khói và bụi ở Hà Nội và thấy Việt Nam vẫn là nơi thú vị để sống (nếu có tiền).
+ Thằng Yahoo vẫn củ chuối đến phát ngán :(.
No comments:
Post a Comment