Chiều thứ 7, lang thang trên phố Hà Nội. Hà Nội nắng mùa đông, như thể vừa bừng sáng sau những ngày giá rét. Chợt thấy là Hà Nội vẫn là thành phố đẹp nhất mà mình biết (tất nhiên, câu này có khi sẽ có ý nghĩa tương tự kiểu vợ tôi là người đàn bà đẹp nhất trong số những người đàn bà mà tôi biết), có những khoảnh khắc, có những góc cạnh rất đẹp, tiếc là không có máy ảnh để lưu lại (và nếu có máy ảnh thì cũng không đủ khả năng). Một góc phố có quán trà vỉa hè tựa lưng vào căn biệt thự từ thời Pháp, tại đó vài người nhàn tản đang ngồi uống nước; một anh thợ cắt tóc vỉa hè uể oải xoay người nhìn vào gương; tòa nhà Đại học Tổng hợp đường Lê Thánh Tông màu vàng sáng lên trong ánh nắng chiều; những chiếc lá li ti rơi xuống đường khi có gió như những mẩu vụn.
Hà Nội mùa đông chính ra rất hay, gộp được cả 4 mùa trong những ngày đông. Có những ngày đông rét mướt, nhiệt độ dưới 10 độ mà đã cảm giác như ngày tận cùng thế giới, chỉ có trà ấm, rượu ấm và vòng tay nóng là có thể khỏa lấp cho nỗi nhớ; có những ngày xuân mưa phùn gió bấc, thời tiết sụt sùi như người hắt hơi xổ mũi; có những ngày như trời thu, gió hiu hiu mát mẻ, trời không nắng và cũng chẳng mưa; cũng có những ngày nóng ấm như mùa hè, mà lại không có cái nóng nực oi bức của mùa hè, nắng vàng ươm trải trên phố. (Hôm nay, hình như sẽ có gió mùa đông bắc, lại sắp rét rồi).
Tối thứ 7, về nhà sau khi đã một mình chén hết một bát phở xào và một đĩa ốc luộc. Xem một lúc hai phim Once và Superbad (lần đầu xem phim ở nhà trong 1 tháng qua). Nghe nhạc trong Once rất hay, mặc dù thú thực là nếu nghe riêng soundtrack mà không xem phim thì không có cảm giác hay như thế. Bộ phim giản dị, không có gì nhiều để nói. Hay nói như Tagore thì là “tình yêu giữa hai chúng ta, giản dị như một bài hát”. Là tình yêu, nỗi cô đơn, sự khao khát, lòng yêu thương cuộc đời, tình bạn, tình yêu vô điều kiện đối với âm nhạc- hay vẻ đẹp của cuộc sống vẫn tồn tại trong cuộc đời, ở những góc khuất mà chúng ta ít nhận thấy.
Còn bây giờ, đang nghe Leonard Cohen rủ rỉ trầm ấm sau khi đã làm 3 ly Black Label trong bữa trưa. Hơi hơi buồn ngủ. Đến chiều sẽ đi cắt tóc (hôm nọ, được bạn khen có đầu đẹp, nên cắt tóc thật ngắn vào).
Saturday, January 12, 2008
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment