Bertrand Russel từng nói: "Làm thế nào để chúng ta có thể biết chắc là thế giới này không phải mới được tạo ra năm phút trước đây và cùng với nó là trí nhớ của chúng ta".
Bạn nghĩ sao nếu thế giới bạn đang sống chỉ là sản phẩm của trí nhớ của bạn. Nếu như bạn ngủ một giấc ngủ, và trong giấc ngủ ấy, các trí nhớ và ký ức của bạn bị thay đổi, thì bạn có còn là bạn không, hay là một người khác. Và cả thế giới xung quanh cũng vậy, nó có thực tồn tại không, hay chỉ là sự tổng hợp các trí nhớ của chúng ta cùng với sự tương tác với trí nhớ của những người khác.
Những ý tưởng đó được thể hiện một cách rất hay trong phim Dark City, một trong các phim Sci fi rất sáng tạo và hấp dẫn. Dark City thuộc thể loại Sci-fi fantasy, được làm theo phong cách neo-noir với những sắc màu u tối, và những nhân vật một buổi sáng tỉnh dậy đột nhiên rơi vào một thế giới cùng những tình huống mà anh ta không thể hiểu được (một thế giới có màu sắc Kafka). Nghe nói là phim Matrix, một trong các phim favorite của tôi, cũng copy nhiều ý tưởng của Dark City, nhất là về sự tương đồng giữa hai nhân vật John Murdoch và Neo.
Ý tưởng của phim rất original, pha trộn giữa hiện thực ảo với triết lý duy tâm chủ quan kiểu Descarte, cùng những ám chỉ, ẩn dụ về tôn giáo. Cinematography của phim cũng rất đẹp, với màu sắc chủ đạo không phải màu xanh huyền bí như trong Matrix mà là màu xám của một thành phố không hề có ánh mặt trời, nơi mặt trời và biển chỉ là những ký ức không có thực.
Một phim gợi nhớ tới the Matrix, và đôi chút tới Eternal Sunshine of a Spotless Mind và Memento. Có lẽ còn nhiều điểm chưa hoàn hảo, chỉnh chu như các phim này nhưng ý tưởng sáng tạo, nội dung sâu sắc, mới mẻ với một cốt truyện hấp dẫn, hình ảnh và kỹ xảo đẹp và diễn viên đóng tốt cũng làm cho phim này là một phim đáng xem, nhất là nếu bạn ưa thích những phim Sci-fi thông minh kiểu như Blade Runner hay Matrix.
No comments:
Post a Comment