photo by eyecatcher
Trưa chủ nhật trời âm u. Tiếng nhạc jazz văng vẳng từ loa máy tính, lúc gần lúc xa. Nhớ tới hình ảnh trong phim "The Conversation" của Francis Coppola, trong đó nhân vật chính, một anh chuyên làm nghề nghe trộm người khác và luôn mang trong mình một mối ám ảnh về những gì là riêng tư của mình. Anh này có mối đam mê có thể duy nhất- mối đam mê này gần với một nơi trú ẩn mà anh ta cho là riêng tư nhất của mình- đó là chơi jazz saxophone. Kết thúc phim là hình ảnh anh ta đang chơi saxophone trong căn nhà tan hoang, sau khi đã bị anh ta lục tung hết mọi ngóc ngách đề tìm xem người ta theo dõi cuộc sống của anh ta thế nào.
"Lòng người như khăn mới thêu" là như thế nào? Và thế nào là "lòng người như nắng qua đèo"? Lời nhạc Trịnh thật khó hiểu.
Chiều những chiều không mùa...
No comments:
Post a Comment