Thursday, May 31, 2007

Cuồng Việt?

Đọc cái bài này (Nghĩ khi đọc “Totem Sói”) trên talawas buồn cười hết chịu nổi.

Ông Hà Văn Thùy này chắc bị chứng cuồng Việt. Không những người Tàu được coi là người Việt phối giống với người Mông Cổ mà đến người da đỏ châu Mỹ, ông Thùy cũng cho là người Việt di cư. Thế cái gì là Việt thì không thấy ông nói tới?

Lại còn dẫn Voltaire từ thế kỷ 18 (và vì không chắc lắm nên thêm chữ "hình như") để ca ngợi hiến pháp Trung Hoa là hoàn hảo nhất, rồi phán rằng văn hóa phương Đông đang cứu cả văn minh nhân loại.

Mà văn minh Trung Hoa từ đâu? Tất nhiên là từ văn minh Việt rồi, theo ông Thùy: “Không phải người Mông Cổ đã tạo nên văn hoá cho Hán tộc mà người Hán tiếp thu văn hoá và đất đai nông nghiệp từ tổ Viêm Việt. Văn hoá Hán từ ngôn ngữ, chữ viết đến phong tục tập quán, kinh Thư, kinh Thi, kinh Dịch, kinh Nhạc, kinh Lễ… đều nhận từ tổ Viêm Việt.” Tớ nhớ là trong một bài khác, ông này kêu chữ Viêm là nóng nên Viêm đế chính là tổ người Việt. Người Hán con cháu Hoàng-Viêm nên cũng hưởng một phần genes của người Việt. Xem ra hồ đồ hơn Khương Nhung khi bảo Hoàng-Viêm là người Khương, và người Hán là có gốc từ người Khương.

Chủ nghĩa dân tộc quá khích và sô-vanh văn hóa có thể dẫn người ta tới những chỗ hồ đồ thế nào. Thực ra giống như một đệ tử khác của Kim Định trong lĩnh vực văn hóa học là ông Trần Ngọc Thêm, ông Hà Văn Thùy dựa theo những lý luận có tính võ đoán của Kim Định. Nhưng vì ông Thêm là dân học thuật, có một nền tảng kiến thức tương đối vững nên cũng còn biết cách tiết độ trong các phỏng đoán. Chứ như ông Thùy này, hình như là nhà nghiên cứu sử nghiệp dư, nên chẳng sợ bố con thằng nào, cứ phán bừa là giỏi. Cùng nghiên cứu sử nghiệp dư, và cũng sô-vanh văn hóa như ông Thùy còn có hai ông Trương Thái Du và Hồ Bạch Thảo nhưng hai ông này có phần nghiêm túc và bám tư liệu hơn, nên cũng có nhiều bài viết có giá trị. Thế hệ trước thì có Tạ Chí Đại Trường, vốn là người giỏi giang và có phong cách làm việc khoa học nhưng cũng đã hết thời của mình, giờ đọc các bài mới của ông này thấy rất khó chịu vì toàn ăn tục nói phét, cứ nghiễm nhiên coi như mình là tiên chỉ, thích phán gì thì phán.

Về tiểu thuyết “Totem Sói” và Khương Nhung thì như bác gì người Đức Kubin Ku biếc gì đó (bác này cũng cực đoan chẳng kém gì Khương Nhung hay Hà Văn Thùy, mà hình như phát biểu cực đoan trái tai chắc là dễ nổi hơn) có nói: đó là một tiểu thuyết mang tinh thần phát-xít. Bác này nói thế không phải không có lý- những lý luận tràng giang đại hải về máu sói- máu cừu của Khương Nhung sặc mùi phát xít và phân biệt chủng tộc. Rồi việc ông ta khẳng khái đòi người Hán cần được tiếp máu sói có khác gì lập luận về sự thanh lọc chủng tộc Aryan khi xưa là mấy. Lại còn sói đồng, sói biển nữa mới lố lăng. Về mặt văn chương thì tầm thường, cuốn sách này nổi đình nổi đám chắc vì phổ biến mấy quan niệm ba-xu, giả-khoa học như thế cho công chúng. Mà chắc nó bán chạy như thế cũng là vì hợp với gu của người Tàu, nhu cầu vừa tự huyênh hoang thủ dâm truyền thống, vừa tự nhục mạ khổ dâm bản thân. Thôi chết, mình nói như thế có phải là dân tộc chủ nghĩa với phân biệt chủng tộc không nhỉ? Kệ, tội vạ đâu thì mình gọi bác Lỗ Tấn ra chịu giúp.

Thực ra bác Thùy tuy mắng bác Nhung nhưng cả hai đều cùng trường phái cả, đều Nam văn, Bắc võ, Nam trồng trọt hiền hòa, Bắc du mục dữ tợn, lấy đó làm kim chỉ nam cho mọi lý giải về văn hóa của mình. Bác Nhung ít ra còn biết cách giấu lập luận đó dưới hình thức hư cấu, vào trong tiểu thuyết (nhưng như thế có khi còn nguy hiểm hơn vì khả năng phổ biến rộng rãi những lập luận ngây thơ, thiếu cơ sở khoa học cho công chúng). Bác Thùy thì rung chân ở nhà mà phán lịch sử qua các bài viết nửa ngô nửa khoai gửi đăng báo mạng. Ít cực đoan và võ đoán hơn nhưng vẫn mang tính “thánh bảo” thì có bác Kim Định ngày xưa viết sách nghiên cứu với bác Trần Ngọc Thêm ngày nay viết sách giáo khoa cho sinh viên đại học. Bác Kim Định có vẻ giỏi nhưng nói chung mình cũng chưa đọc sách của bác mà chỉ đọc những gì các đệ tử bác như Trần Ngọc Thêm hay Hà Văn Thùy dẫn nên không dám nói gì nhiều. Thôi, kính nhi viễn chi, thà đọc Nho giáo của Trần Trọng Kim còn hơn đọc về Việt Nho của bác Kim Định.

No comments: