Thơ Tagore
Bản dịch của Đào Xuân QuýSố 5 Người làm vườn
Bạn đọc ơi,
Bạn là ai, mà sẽ đọc thơ tôi
một trăm năm sau nữa?
Tôi không sao có thể gửi cho bạn
chỉ một đoá thôi
trong vườn hoa phong phú của mùa xuân.
Và chỉ một ánh thôi
của đám mây vàng rực rỡ xa xôi.
Bạn hãy mở cửa
và hãy nhìn ra ngoài ra.
Trong khu vườn đầy hoa của bạn
Xin bạn hãy hái đi những kỷ niệm thơm tho
của những đoá hoa
đã tàn héo từ trăm năm trước
Và trong niềm vui của lòng bạn
bạn có nghe chăng
một niềm vui sinh động
đã từng hát lên một buổi sáng mùa xuân
và đã gửi đi qua suốt một trăm năm
những tiếng vui của nó.
Bài 38 tập Thơ
Sung sướng cho tôi,
được sinh ra trên đất nước này
và may mắn được yêu đất nước.
Nếu trong kho tàng đất nước
không có những báu vật cỡ hoàng vương,
thì cũng chẳng hề chi,
Tình yêu đầy sức sống của đất nước,
đối với tôi, là đủ quý lắm rồi.
Tặng phẩm tốt nhất cho lòng tôi
Ngát hương từ chính những bông hoa đất nước;
và tôi chưa từng biết ở một nơi nào khác,
ánh trăng lại có thể ngập lòng tôi
nhiều tình thương đến thế.
Ánh sáng đầu tiên đến với mắt tôi
là từ chính bầu trời của đất nước,
Và xin hãy để cho ánh sáng ấy
hôn lên mắt tôi
trước khi nó phải đời đời khép chặt.
-----
Bài số 29 trong Thơ Dâng
Tên của tôi là một nhà tù
và người tôi giam trong đó khóc than.
Tôi mãi lo xây dựng bức tường vây bủa chung quanh:
Và ngày lại ngày,
bức tường cứ lên, lên mãi tận trời cao,
và bóng đen của nó
đã che khuất cái bản ngã thực của tôi,
đến nỗi tôi không nhìn thấy nữa.
Tôi tự hào về bức tường đồ sộ đó,
tôi đem bụi và cát trát lên
để cho cái tên tôi không có một chỗ hở nào,
dù nhỏ nhất:
Và chính vì tất cả những sự chăm lo săn sóc đó
cái bản ngã thực của tôi bị che khuất
đến nỗi tôi không nhìn thấy nữa
No comments:
Post a Comment