Một phim hay, cảnh quay đẹp. Nội dung hồn hậu và cảm động. Phim là bốn câu chuyện có liên quan tới nhau, xảy ra ở Sài Gòn thời Đổi mới. Một người Mỹ trở lại Việt Nam tìm đứa con lai bị thất lạc trong chiến tranh. Một anh đạp xích lô phải lòng một cô ca-ve. Một cô gái làm nghề hái và bán rong những bông sen trắng muốt trên đường phố Sài Gòn. Một cậu bé bán đồ tạp hoá dạo đánh mất thùng đồ. Những gương mặt, những số phận khác nhau tồn tại bên nhau, chạm vào nhau trong nhịp điệu đời sống hàng ngày ở Sài Gòn.
Không phức tạp với nhiều dụng tâm nghệ thuật như các phim của Trần Anh Hùng, phim Ba Mùa của Tony Bùi như một bản tình ca êu dịu về cuộc sống, với những vẻ đẹp dịu dàng của cảnh sắc, của tâm hồn con người đằng sau những bộn bề, cực nhọc, cay đắng trong cuộc sống hàng ngày của những con người bình dị.
Kết thúc phim cũng hồn hậu. Người Mỹ đoàn tụ với đứa con lai. Cô gái bán sen trở về với những chợ nổi miền Tây. Cậu bé bán dạo tìm được thùng đồ. Cô ca-ve mặc áo dài trong cảnh rợp trời hoa phượng. Và tiếng hát của cô gái bán sen, do Ngọc Hiệp đóng, trong đoạn cuối của phim ngân vang nghe thật khó quên.
"Đố ai quét sạch lá rừng
Để tôi khuyên gió, gió đừng rung cây
Đố ai biết lúa mấy cây
Biết sông mấy khúc, biết mây mấy từng "
Ngọc Hiệp là một diễn viên có khuôn mặt tôi rất thích, với chiếc miệng cười rất duyên và đôi mắt đen láy như biết nói.
Một phim đáng xem, nhất là vào những lúc distressed, để cảm thấy yêu đời, yêu thiên nhiên và yêu người hơn. Bộ phim cũng như bài dân ca trong phim, cũng như tính cách con người miền Nam, hồn hậu, tưởng chừng đơn giản nhưng không kém phần sâu sắc. Bởi lẽ, có khi chân lý trong cuộc sống lại là những cái gì đơn giản nhất.
No comments:
Post a Comment