Wednesday, April 19, 2006

Cinema Paradiso



Hôm qua xem Cinema Paradiso. Hoá ra version DVD mà mình có lại là version Director's Cut, ngày trước là xem bản Original Cut. Bản Director's Cut dài hơn bản release ngày trước tới gần 1 tiếng, và thêm nhiều chi tiết làm rõ hẳn câu chuyện nhưng cũng làm thay đổi khá nhiều ý nghĩa của phim. Tôi thích bản original hơn, vì sức gợi và tính chủ đề của nó tốt hơn.

Nếu như bản Original là câu chuyện về tình yêu của một cậu bé với điện ảnh, và tình bạn của cậu với người chiếu phim thì bản Director's Cut lại thiên về câu chuyện tình yêu của Toto với cô bạn gái, với những chi tiết thừa thãi và biến câu chuyện thành bình thường, logic và hợp lý nhưng không gây được hiệu quả cảm xúc bằng bản original. Nhưng có lẽ cách kết thúc như vậy lại hợp với cảm xúc của người Ý, gần giống một đoạn ở phần đầu phim khi cả rạp chiếu phim ai nấy nước mắt chảy ròng ròng khi xem cảnh re-union của các nhân vật trong một bộ phim nào đó. Bản Director's Cut cũng làm cho hình ảnh của Alfredo trở nên tầm thường hơn.

Xem phim này đôi lúc lại nhớ tới tới ngày xưa, thời bao cấp và mới Đổi mới, hồi còn đi xem chiếu bóng ở ngoài bãi cỏ, hay thỉnh thoảng được xem phim chiêu đãi chiếu ở các hội trường nhân dịp gì đó.

Quotes:

Alfredo: Living here day by day, you think it's the center of the world. You believe nothing will ever change. Then you leave: a year, two years. When you come back, everything's changed. The thread's broken. What you came to find isn't there. What was yours is gone. You have to go away for a long time... many years... before you can come back and find your people. The land where you were born. But now, no. It's not possible. Right now you're blinder than I am.

Alfredo tells a story to Toto: Once upon a time, a king gave a feast. And there came the most beautiful princesses of the realm. Now, a soldier, who was standing guard, saw the king's daughter go by. She was the most beautiful one, and he immediately fell in love with her. But what could a poor soldier do when it came to the daughter of the king? Well, finally, one day, he managed to meet her, and he told her that he could no longer live without her. The princess was so impressed by his strong feelings that she said to the soldier: "If you can wait 100 days and 100 nights under my balcony, then at the end of it, I shall be yours." Damn! The soldier immediately went there and waited one day. And two days. And ten. And then twenty. And every evening, the princess looked out of her window, but he never moved. During rain, during wind, during snow, he was always there. The bird shat on his head, and the bees stung him, but he didn't budge. After ninety nights, he had become all dried up, all white, and the tears streamed from his eyes. He couldn't hold them back. He no longer had the strength to sleep. All that time, the princess watched him. And on the 99th night, the soldier stood up, took his chair, and went away.

No comments: