Monday, September 22, 2008

Entry for September 22, 2008

Tiếp...

Trích blog Bố Cu Hưng- một nhà báo/blogger nổi tiếng. "...Và cuối cùng, nhiều bạn gửi mess hỏi tôi rằng vì sao báo chí trong nước không thể đứng về phía Đức Cha, như tôi đã nói? Xin thưa, không chỉ báo chí mà với bất kỳ ai, với những lý do nêu trên, việc đứng về phía Đức Cha có là hợp lẽ?

Và cũng không riêng VN, pháp luật bất kỳ nước nào cũng sẽ ra tay khi các họat động tôn giáo hoặc mặc áo tôn giáo vượt ngưỡng pháp luật. Vì vậy trước khi là con chiên hay là Tổng Giám Mục, Đức Cha phải là một công dân có trách nhiệm. Comment của tôi (mở rộng một chút trong post này): "Lập luận của bác Bố Cu Hưng cũng dễ hiểu, và có những lý do của bác (và nói chung là tương đối chặt chẽ, mặc dù người ta cũng có thể dễ dàng phản biện bằng các lý do cũng chặt chẽ không kém).

Nhưng câu này thì bác hổng: "Và cuối cùng, nhiều bạn gửi mess hỏi tôi rằng vì sao báo chí trong nước không thể đứng về phía Đức Cha, như tôi đã nói? Xin thưa, không chỉ báo chí mà với bất kỳ ai, với những lý do nêu trên, việc đứng về phía Đức Cha có là hợp lẽ?"

Chắc bác cũng tự biết vì sao. Bây giờ tôi giả sử trong 600 tờ báo, có 550 tờ đồng ý với bác rằng việc đứng về phía Đức Cha là không hợp lẽ, nhưng có 50 tờ có ý kiến ngược lại, cho rằng đứng về phía Đức Cha là hợp lẽ. Liệu 50 tờ ấy, hay thôi, chỉ cần 1 tờ thôi, liệu tờ báo đấy có thể lên tiếng nói đứng về phía Đức Cha không? Vấn đề ở đây không phải là ai có lẽ hay không? Bác có thể tin là bác hợp lẽ và Đức Cha Kiệt không hợp lẽ, nhưng nhiều người khác lại không nghĩ như bác. Nhưng rút cục chỉ có những ai nghĩ như bác (và những người không cần nghĩ mà chỉ làm theo chỉ thị) là có thể lên tiếng, còn ai nghĩ khác thì sẽ không thể lên tiếng trên báo chí.

Bác trả lời một câu hỏi hàm ý có thể/không thể (và bác thừa biết là không thể) bằng cách lái sang một vấn đề khác, như thế gọi là nghệ thuật đánh lạc hướng. Nếu công bằng thì cũng câu hỏi trên bác phải trả lời: "Không báo nào có thể lên tiếng kể cả nếu như có ủng hộ Đức Cha. Còn tôi và báo chúng tôi thì cho rằng Đức Cha sai lẽ"

Câu hỏi đặt ra là:
Tại sao các anh chỉ nói X đúng và không ai nói Y đúng?.

A. Tại vì tôi cho là X đúng và Y sai.
B. Tại vì tôi không thể (không được phép) nói Y đúng.
C. Cả A và B.

Với nhà báo Bố Cu Hưng và nhiều nhà báo khác, câu trả lời đúng phải là câu C nhưng tác giả làm như rằng câu trả lời đúng là A.

Nhưng chắc chắn rằng trong số vài chục nghìn nhà báo có thẻ và không có thẻ thì không phải ai cũng chọn A hay là C. Chắc hẳn có không ít người cho rằng Y đúng và X không đúng, hoặc cả X và Y đều đúng ở mức độ nào đó, hoặc cả X và Y đều sai ở mức độ nào đó, nhưng những người đó không được nói ra. Đáp án đúng đối với họ là B. Nhưng theo logic của Bố Cu Hưng thì đáp án duy nhất đúng với hàng vạn nhà báo là A. Trên thực tế, A không phải là đáp án chung từ khối óc và con tim của hàng vạn nhà báo, hàng triệu người đọc, mà là đáp án duy nhất được phép lưu hành. Cái này theo George Orwell là một ví dụ điển hình của double-think.
Tôi thực sự tin là nó đúng vì việc tin là nó đúng như thế có lợi cho tôi, để tôi có thể sống dễ dàng hơn.

Vậy thực chất, Bố Cu Hưng đã trả lời sai khi chọn A cho câu hỏi của bạn đọc. Đáp án đúng của câu hỏi trên là B, đáp án duy nhất và đơn giản nhất, tồn tại khách quan, không phụ thuộc vào cảm xúc hay suy nghĩ của những người trả lời. Đáp án này đúng ít nhất với 600 tờ báo và vài vạn nhà báo.

No comments: