Tôi đọc Mùi hương trầm của Nguyễn Tường Bách trên 2 chuyến bay từ MN tới DC và ngược lại, và trong một đêm chờ máy bay. Hình như đây là cuốn ký sự du hành đầu tiên mà tôi đọc. Nguyễn Tường Bách là kỹ sư, thương nhân và cũng là một Phật tử nhiệt thành. Thế nên đọc ký sự của ông sẽ thấy ông bàn khá nhiều về đạo Phật. Giọng văn ông nhẹ nhàng, đôi khi pha chút hóm hỉnh. Và tuy là ký sự du hành về những chuyến đi của bản thân tới các thánh tích ở Ấn Độ, Trung Quốc và Tây Tạng nhưng ông tỏ ra là người rất khiêm nhường. Đọc văn có thể đoán phần nào người. Tôi hình dung ở ngòai đời, hẳn ông là người lịch duyệt, khiêm nhường và thấu hiểu nhân tình thế thái.
Những nơi ông đã đi qua tuy không nhiều, nhưng quả là những địa điểm đáng mơ ước đối với một Phật tử (tôi không tự coi mình là Phật tử vì tuy kính trọng Đức Phật và cũng tin vào một số thuyết của đạo Phật nhưng vẫn có gì đó khiến tôi chưa thực sự thấy mình gần với đạo Phật). Ông đã đến gốc Bồ đề nơi Phật giảng đạo, đến khu vườn thương nhân Cáp Cô Độc dâng cho Phật (có nhắc tới trong Tây du ký), tới nơi thầy Huyền Trang từng học tập ở Ấn Độ. Ông cũng đã tới Ngũ Nhạc từng được nhắc tới trong Tiếu Ngạo Giang Hồ (Thái- Hành- Hằng- Hoa- Tung Sơn), tới Hoành Sơn với Quang Minh Đỉnh- nơi Trương Vô Kỵ một mình chống lại võ lâm quần hào, tới Nga Mi, Phổ Đà… đất thánh của bốn vị Đại Bồ Tát: Văn Thù, Phổ Hiền, Quan Âm, Địa Tạng; tới sông Tiền Đường nơi Thúy Kiều trẫm mình, tới thành Bạch đế nơi Lưu Bị phó thác con cô cho Gia Cát Lượng. Và cuối cùng, ông đã tới Tây Tạng, nơi phát sinh dòng Mật tông đầy bí hiểm, một mảnh đất đang tàn lụi dưới làn trào lưu Hán hóa, Trung Quốc hóa mà người Hán áp đặt lên.
Không biết đến bao giờ mình mới đến được những nơi như Nguyễn Tường Bách từng đi qua. Xứ Ấn Độ bí hiểm, huyền ảo, “trại tâm thần của các tôn giáo” (lời của Nehru). Nước Trung Hoa của Tam Quốc, Đông Chu, Thủy Hử, Tây Du, Tiếu Ngạo Giang Hồ, mà Lưu Quang Vũ từng mô tả tuyệt hay “Ào ạt Hoàng Hà/ Vạt áo xanh giang hồ/ Những mắt xếch Võ Tòng/ Những đầm sâu Thuỷ Hử/ Người đi như nước đông trong cỏ/ Sáng suốt mà tối tăm/ Uyên thâm mà nhẹ dạ”. Tây Tạng huyền bí, xứ sở của những người dân da nâu, gò má cao hun hút, vốn theo tục điểu táng người chết- và là nơi mà nền văn hóa cũng đang dần tàn lụi trong khúc tiễn đưa của các con kên kên đến từ đại lục. Kể ra để có thể đến được những nơi như Nguyễn Tường Bách mô tả cũng không phải là gì quá khó khăn, có lẽ chỉ cần chừng 1-2 tháng với khoảng 10,000$. Nhưng với đời sống con người hiện đại, bận rộn với các công việc, cơ hội này khác, thì những cái đó lại như xa vời.
Dù sao, một ngày nào đó, cũng sẽ phải đặt chân tới 3 xứ sở này. Trước khi sự ì kịp trở thành phương châm sống.
No comments:
Post a Comment