Hehe, bài này của Đỗ Minh Tuấn đểu phết (link trên blog Bút Lông).
Những cuộc “vượt cạn” của nhà báo anh hùng Hữu Ước
Trích đoạn này của họa sĩ ăn khách Thành Chương "mong có nhiều Hữu Ước".
"...hoạ sỹ Thành Chương phẫn nộ: “Trước kia để có tiền chia cho người nghèo các hảo hán giang hồ còn đi ăn cướp của nhà giàu. Cướp của giết người vì người nghèo còn được đời ca ngợi huống chi một chương trình nghệ thuật sạch sẽ công phu như thế! Một con người làm từ thiện như vậy rất đáng quý. Tôi mong đất nước này có nhiều Hữu Ước để bà con nghèo được nhờ. Những người không bao giờ bỏ ra một cắc làm từ thiện lại cứ đố kỵ dè bỉu chê bai những người như ông Ước. Mấy hôm nay tôi cũng phải tranh luận rất nhiều”.
Thế nào mà nghệ sĩ (nhiều sĩ quá nên gọi tắt) Hữu Ước vẽ tranh lại được họa sĩ Thành Chương so với hảo hán cướp của giết người vì người nghèo. Hữu Ước múa bút vẽ tranh lấy của người giàu chia cho người nghèo chắc cũng tương tự như Lý Quỳ múa búa giết người? Bác Hữu Ước được Thành Chương ca ngợi thế không biết có nên vui không?
Đúng là "nghệ thuật vị nhân sinh".
Còn đây là bảy đêm nhạc họa Hữu Ước:
"Cũng hay thật đấy. Cứ nghĩ anh chàng này “thần kinh”, “liều mạng” khi mới tập tọng vẽ vời viết nhạc mà dám vác ca khúc và tranh pháo ra Nhà hát lớn “khủng bố” bà con suốt bảy đêm liền, lại còn bán vé giá trên trời như giá vé chung kết bóng đá Uôn-cắp vậy! Ây vậy mà hàng ngàn người lũ lượt kéo nhau đi xem kín khán phòng, vỗ tay ròng rã bảy đêm, đến màn kết, khán giả vẫn chưa nguội hào hứng. Biết lý giải thế nào nhỉ? Cứ như Tôn Ngộ Không vừa nhổ lông thổi phù thành tranh, thành nhạc, thành sân khấu với hàng trăm nghệ sỹ điệu đàng lộng lẫy, múa may cuồng nhiệt, chơi nhạc say sưa. Mà bảy ông nghệ sỹ nhân dân Thất thập cổ lai cứ hơn ha hớn hở, nhảy nhót tưng tưng hát bài về nghệ sỹ, giai điệu rộn rã là thế, mà ca từ lại vui buồn trĩu nặng. Hữu Ước đã tạo ra một tiền lệ mở toang cánh cửa cho những cuộc chơi nghệ thuật trước đây chưa hề có. Ước đã chứng tỏ cho đời thấy rằng một người chưa bao giờ vẽ và viết nhạc, nếu muốn, có thể trở thành hoạ sỹ và nhạc sỹ, có thể thực hiện một chương trình 7 đêm liền hoành tráng tại Nhà hát lớn, lại có thể bán tranh với giá hơn nửa triệu đô la! "
Tiếc thời nay không có Vũ Trọng Phụng.
Wednesday, December 17, 2008
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment