Không che đậy
Wislawa Szymborska
Chúng ta ở đây, đôi tình nhân trần truồng,
Đẹp trong mắt nhau- và thế là đủ-
Những chiếc lá trên mi mắt
Là tất cả những gì che đậy
Chúng ta nằm, giữa đêm thăm thẳm.
Nhưng chúng biết về hai ta, chúng biết,
Bốn góc tường, và lò sưởi kế bên
Bóng tối biết, chiếc bàn cũng biết
Cho dù chúng giữ lại lặng yên.
Những chiếc tách đều hiểu
Tại sao trà lại lạnh
Và ông già Swift biết
Sách ông đang để lật.
Ngay cả những con chim cũng biết:
Em thấy chúng viết trên bầu trời
Rõ ràng và lảnh lót
Cái tên em vẫn gọi anh.
Còn những cái cây? Anh hãy kể em nghe
Những lời chúng thì thào bất tận?
Ngọn gió cũng có thể biết
Nhưng sao gió biết là điều bí mật
Con bướm đêm ngoài rèm khiến chúng ta ngạc nhiên
Đôi cánh nó vẫy nhẹ. Anh hãy nhìn
Chặng đường bay lặng lẽ của nó
Uốn thành những đường viền bướng bỉnh
Có thể nó thấy những gì mắt chúng ta không thể nhìn
Bằng giác quan côn trùng bẩm sinh
Em không cảm thấy, anh cũng không thể biết
Phải trái tim chúng mình tỏa sáng trong đêm?
by Wislawa Szymborska
translated by Joanna Trzeciak
Here we are, naked lovers,
beautiful to each other—and that's enough.
The leaves of our eyelids our only covers,
we're lying amidst deep night.
But they know about us, they know,
the four corners, and the chairs nearby us.
Discerning shadows also know,
and even the table keeps quiet.
Our teacups know full well
why the tea is getting cold.
And old Swift can surely tell
that his book's been put on hold.
Even the birds are in the know:
I saw them writing in the sky
brazenly and openly
the very name I call you by.
The trees? Could you explain to me
their unrelenting whispering?
The wind may know, you say to me,
but how is just a mystery.
A moth surprised us through the blinds,
its wings in fuzzy flutter.
Its silent path—see how it winds
in a stubborn holding pattern.
Maybe it sees where our eyes fail
with an insect's inborn sharpness.
I never sensed, nor could you tell
that our hearts were aglow in the darkness.
No comments:
Post a Comment