Sunday, November 25, 2007

Entry for November 25, 2007

Sonnet LXXX

Pablo Neruda

Và bây giờ em là của anh.
Hãy nghỉ ngơi với giấc mơ em nằm trong giấc mơ anh.
Tình yêu, nỗi đau và công việc, tất cả hãy ngủ ngoan, bây giờ.
Màn đêm trôi đi trên những bánh xe vô hình
và em nguyên sơ bên anh như viên hổ phách đang nồng say giấc.

Không ai nữa, em yêu, sẽ ngủ trong những giấc mơ của anh.
Em sẽ đi, chúng ta sẽ cùng đi, trên sóng nước thời gian.
Không ai nữa sẽ xuyên qua bóng tối cùng anh
chỉ em, mãi mãi xanh tươi, mãi mãi mặt trời, mãi mãi vầng trăng.

Đôi bàn tay em đã hé mở dịu dàng
và những mong manh khẽ khàng vô thức
mắt em khép lại như đôi cánh chim màu xám,
và anh bay theo sau, bay theo sóng nước em, sóng nước mang anh đi mãi.

Đêm sâu, thế giới và gió mang theo số phận của riêng mình.
Không em, anh chỉ là giấc mơ của em, chỉ vậy, và chỉ vậy mà thôi.


Sonnet LXXX

And now you're mine. Rest with your dream in my dream.
Love and pain and work should all sleep, now.
The night turns on its invisible wheels,
and you are pure beside me as a sleeping amber.

No one else, love, will sleep in my dreams. You will go,
we will go together, over the waters of time.
No one else will travel through the shadows with me,
only you, evergreen, ever sun, ever moon.

Your hands have already opened their delicate fists
and let their soft drifting signs drop away;
your eyes closed like two grey wings, and I move

after, following the folding water you carry, that carries
me away. The night, the world, the wind spin out their destiny.
Without you, I am your dream, only that, and that is all.




No comments: