Thursday, November 22, 2007

Tagore


Dịch thử thơ Tagore. Thơ Tagore u trầm, triết lý nhưng cũng rất trẻ trung và với tình yêu yêu thiên nhiên, con người say đắm. Đã có nhiều người dịch thơ Tagore, dịch nhiều nhất có lẽ là Đỗ Khánh Hoan ở miền Nam trước năm 1975 và Đào Xuân Quý ở miền Bắc, hai người này đều có những đặc sắc riêng.

Nhưng tớ cũng thử dịch một số bài xem sao (nhân một buổi chiều Thanksgiving không có gà Tây).


Hoa

Hãy ngắt bông hoa nhỏ này và giữ lấy
Ngần ngại làm chi, anh hỡi
Em sợ hoa kia rồi sẽ héo tàn
Để rồi rụng rơi trong bụi đất

Có thể em không có chỗ trong vòng nguyệt quế của anh
Nhưng anh ơi, hãy trân trọng bông hoa nhỏ,
Chịu đựng vết gai đâm khi anh chạm vào và hái nó.
Em sợ hoàng hôn sẽ đến trước khi em kịp nhận ra
Và thời khắc dâng hiến cũng trôi qua

Dù sắc hoa không thật đậm sâu
Dù hương hoa chỉ là phảng phất
Thì anh ơi, xin anh hãy ngắt
Khi thời gian còn ở lại bên ta

Source

Bạn

Có phải bạn ở ngoài kia trong đêm gió bão,
trên chuyến du hành tình yêu, hỡi người bạn của tôi?
Bầu trờì than vãn như trong cơn tuyệt vọng

Tôi không ngủ đêm nay
Thỉnh thoảng, tôi mở cửa và nhìn ra ngoài
Đêm tối, bạn của tôi!

Tôi không nhận thấy gì trước mắt
Tôi tự hỏi có những gì trên đường đi của bạn!
Có những gì bên bờ dòng sông đen mực
Có những gì nơi rừng thẳm tư lự xa xôi
Xuyên qua tầng không gian mờ mờ u đặc
Có phải bạn đang tìm đường để đến bên tôi?

Source



Quà tặng tình yêu II: Hãy đi dạo trong vườn của anh

Hãy đi dạo trong vườn của anh, em yêu.
Hãy đi qua những bông hoa nồng nhiệt đương chao mình trước mắt em.
Hãy đi qua chúng, nhưng hãy dừng lại trước các niềm vui tình cờ,
giống như một tuyệt tác bất ngờ của hoàng hôn, tỏa rạng ngời nhưng ẩn tránh.

Bởi lẽ quà tặng của tình yêu luôn ngượng ngùng, không bao giờ nó nói tên mình.
Nó bay qua bóng tối, gửi xuyên qua cát bụi những cơn run rẩy vui sướng bất thần
Hãy bắt kịp nó, hoặc sẽ mãi mãi em không có nó.

Dẫu vậy, món quà có thể bắt được
Cũng chỉ là một đóa hoa mỏng manh
Hay ngọn đèn với các tia lửa lung linh.

Source


Hoa sen

Ngày hôm ấy, khi hoa sen nở
Tâm hồn tôi đang lãng du và tôi chẳng biết gì
Giỏ của tôi vẫn trống rỗng và hoa kia chưa được hái.

Chỉ đôi khi,
một nỗi buốn chợt xâm chiếm hồn tôi,
Tôi giật mình ra khỏi cơn mơ,
và nhận ra làn hương lạ lùng trong cơn gió phương nam thổi tới.
Mùi hương phảng phất khiến tim tôi nghẹn lại bởi mong chờ, như thể đó chính là hơi thở khát khao của mùa hạ đang gắng hoàn thiện mình.

Lúc đó tôi không biết rằng nó ở gần tôi đến vậy, nó đã là của tôi
và mùi hương ngọt ngào hoàn hảo ấy nở ra từ nơi sâu thẳm nhất trong tim tôi.

Source


Người làm vườn XXXIV: Đừng đi, em yêu của anh

Đừng đi, em yêu của anh, xin đừng đi mà không hỏi anh
Anh đã ngắm em cả đêm, và giờ đây mắt anh trĩu xuống vì cơn ngủ
Nhưng anh sợ anh sẽ mất em khi anh ngủ
Đừng đi, em yêu của anh, xin đừng đi mà không hỏi anh
Anh sẽ thức dậy, sẽ với tay mình để được chạm vào em.
Anh sẽ hỏi bản thân mình: “Có phải mơ chăng?”
Giá như anh có thể buộc chân em vào tim anh, để níu thật chặt vào lồng ngực anh.
Đừng đi, em yêu của anh, xin đừng đi mà không hỏi anh.


Source


Người làm vườn XXIV: Đừng giữ cho riêng mình

Đừng giữ cho riêng mình bí mật trái tim, em ơi!
Hãy nói với anh, chỉ với mình anh, trong bí mật.
Em, người con gái có nụ cười dịu dàng đến thế,
hãy thì thầm với anh, tim anh sẽ lắng nghe, đâu phải tai anh.
Đêm đã thật sâu, căn nhà im lặng, và những tổ chim chìm trong giấc ngủ
Hãy nói với anh bằng giọt nước mắt ngại ngùng, bằng nụ cư
ời nao núng, bằng nỗi hổ thẹn, bằng niềm đau ngọt ngào.
Hãy nói với anh bí mật trái tim em, em nhé!

Source

Người làm vườn XXVII: Hãy tin tưởng tình yêu

“Hãy tin tưởng tình yêu dù nó mang lại u sầu.
Đừng đóng chặt tim mình, bạn nhé”.
“Không, bạn ơi, lời bạn thật đen tối, tôi nào có hiểu đâu”.

“Khoái lạc mỏng manh như hạt sương, khi nó mỉm cười cũng là lúc nó qua đời.
Nhưng nỗi đau thì mạnh mẽ và trường cửu. Hãy để tình yêu đau đớn ánh lên trong đôi mắt.”
“Không, bạn ơi, lời bạn thật đen tối, tôi nào có hiểu đâu”.

“Đóa sen nở bừng lên trong ánh mặt trời và mất đi tất cả những gì nó có.
Nó sẽ không nảy lộc trong sương mù vĩnh cửu mùa đông.”
“Không, bạn ơi, lời bạn thật đen tối, tôi nào có hiểu đâu”.

Source

No comments: