Wednesday, November 28, 2007

Federico Garcia Lorca

Federico García Lorca


Điệu ballad của trăng

Trăng đang đến lò rèn
Hoa cam tùng nở vội
Cậu bé nhìn trăng, nhìn
Cậu bé nhìn thật kỹ
Trong không khí rung rinh
Trăng vươn đôi tay mình
Và mở cho cậu thấy
Bộ ngực bằng thiếc cứng
Khiêu tình và trong trắng

“Trăng, trăng, trăng, chạy đi!
Nếu người digan đến
Họ sẽ dùng tim nàng
Làm vòng cổ, nhẫn trắng”

“Để chị khiêu vũ, em!
Khi người digan đến
Sẽ thấy em trên đe
Đôi mắt sống động khép”

“Trăng, trăng, trăng, chạy đi!
Ngựa họ đang tới gần”

“Hãy để mặc chị, em!
Đừng dẫm lên chị nhé,
rất cứng và rất trắng!”

Kỵ sĩ đang tới gần
Trống rung trên đồng cỏ
Cậu bé trong lò rèn
Đôi mắt kia nhắm chặt

Xuyên qua rặng oliu
Những người digan tới,
Giấc mơ và đồ đồng
Đầu họ luôn ngẩng cao
Và mũ trùm kín mắt

Kìa, lũ cú đêm gọi
Tiếng gọi từ trên cây
Trăng đang leo lên trời
Cùng cậu bé trên tay

Lò rèn vang tiếng khóc
Và tiếng hét digan
Chỉ không khí chứng kiến
Chỉ không khí chứng kiến

Ballad of the Moon
translated by Will Kirkland

The moon came into the forge
in her bustle of flowering nard.
The little boy stares at her, stares.
The boy is staring hard.
In the shaken air
the moon moves her arms,
and shows lubricious and pure,
her breasts of hard tin.
Moon, moon, moon, run!

If the gypsies come,
they will use your heart
to make white necklaces and rings.
Let me dance, my little one.
When the gypsies come,
they'll find you on the anvil
with your lively eyes closed tight.
Moon, moon, moon, run!

I can feelheir horses come.
Let me be, my little one,
don't step on me, all starched and white!

Closer comes the the horseman,
drumming on the plain.
The boy is in the forge;
his eyes are closed.
Through the olive grove
come the gypsies, dream and bronze,
their heads held high,
their hooded eyes.

Oh, how the night owl calls,
calling, calling from its tree!
The moon is climbing through the sky
with the child by the hand.

They are crying in the forge,
all the gypsies, shouting, crying.
The air is viewing all, views all.
The air is at the viewing."




Serenata

Đêm ướt sũng
Dọc bờ sông
Và trên ngực Lolita
Những cành cây gục chết vì tình

Những cành cây gục chết vì tình

Đêm trần truồng hát
Trên cầu tháng Ba
Lolita tắm
Bằng nước mặn và hoa hồng

Những cành cây gục chết vì tình

Đêm hoa hồi và ánh bạc
Chiếu sáng trên mái nhà
Ánh bạc của suối và của gương
Hoa hồi của đùi em trắng muốt

Những cành cây gục chết vì tình


Serenata by Federico Garcia Lorca

The night soaks itself
along the shore of the river
and in Lolita's breasts
the branches die of love.

The branches die of love.

Naked the night sings
above the bridges of March.
Lolita bathes her body
with salt water and roses.

The branches die of love.

The night of anise and silver
shines over the rooftops.
Silver of streams and mirrors
Anise of your white thighs.

The branches die of love.




Vĩnh biệt

Nếu tôi chết
Xin hãy để ban công rộng mở

Cậu bé đang ăn cam
(Từ ban công tôi có thể thấy)

Nhà nông đang gặt
(Từ ban công tôi có thể nghe).

Nếu tôi chết,
Xin hãy để ban công rộng mở.



Fare Well by Federico Garcia Lorca

If I die,
leave the balcony open.

The little boy is eating oranges.
(From my balcony I can see him.)

The reaper is harvesting the wheat.
(From my balcony I can hear him.)

If I die,
leave the balcony open!




Trước bình minh

Nhưng như tình yêu
Các cung thủ
Đều mù

Trong đêm xanh lục
Điệu nguyện cầu nhức nhối
Để lại những dấu ấm nồng
Hoa loa kèn.

Con thuyền trăng
Xuyên qua những đám mây màu tía
Và những bao đựng tên
Chất đầy các giọt sương.

Nhưng như tình yêu
Các cung thủ
Đều mù!



Before the Dawn by Federico Garcia Lorca

But like love
the archers
are blind

Upon the green night,
the piercing saetas
leave traces of warm
lily.

The keel of the moon
breaks through purple clouds
and their quivers
fill with dew.

Ay, but like love
the archers
are blind!


Khóc

Tôi đã đóng cửa sổ
Tôi không muốn nghe tiếng khóc
Nhưng đằng sau các bức tường xám
Tôi không nghe gì ngoài tiếng khóc

Có vài thiên thần đang ca hát
Vài con chó đang sủa
Và một nghìn cây vĩ cầm
vừa đủ lòng bàn tay.

Nhưng tiếng khóc là thiên thần vĩ đại
Tiếng khóc là con chó vĩ đại
Tiếng khóc là cây vĩ cầm vĩ đại
Những giọt nước mặt xiết cổ ngọn gió

tôi không nghe gì

Ngoài tiếng khóc



The Weeping by Federico Garcia Lorca

I have shut my windows.
I do not want to hear the weeping.
But from behind the grey walls.
Nothing is heard but the weeping.

There are few angels that sing.
There are few dogs that bark.
A thousand violins fit in the palm of the hand.
But the weeping is an immense angel.
The weeping is a
n immense dog.
The weeping is an immense violin.
Tears strangle the wind.
Nothing is heard but the weeping.



Sonnet của lời than phiền ngọt ngào


Sẽ không bao giờ anh để mất kỳ quan này
Đôi mắt như tượng của em, và giọng nói
Đóa hồng cô đơn đến từ hơi thở
Mà em đặt lên má anh mỗi tối.

Trên bờ biển này, anh đâu có sợ
Là một thân cây không cành
Điều anh tiếc nhất
Là không hoa, không trái, không đất bùn
Cho hố sâu tuyệt vọng của lòng anh

Nếu em là báu vật giấu chìm
Nếu em là cây thập giá, là nỗi đau dai dẳng
Nếu anh là con chó, và riêng em là chủ nó…

Đừng để anh mất đi những gì anh từng có
Và hãy trang điểm những thân cành trên sông em
Bằng lá của mùa thu anh lạnh lẽo


Sonnet of the Sweet Complaint by Federico Garcia Lorca

Never let me lose the marvel
of your statue-like eyes, or the accent
the solitary rose of your breath
places on my cheek at night.

I am afraid of being, on this shore,
a branchless trunk, and what I most regret
is having no flower, pulp, or clay
for the worm of my despair.

If you are my hidden treasure,
if you are my cross, my dampened pain,
if I am a dog, and you alone my master,

never let me lose what I have gained,
and adorn the branches of your river
with leaves of my estranged Autumn.

No comments: