dạ thảo phương
cây bàng, buổi chiều
cây chì đen tưởng mất ở căn gác thuê hai năm trước
lại vừa thấy tỉnh bơ trên bàn
nhưng chiếc trâm đỏ chạm ba con cá thì biến mất
cả chiếc giày màu bạc
y như bao nhiêu đồ vật khác
thỉnh thoảng, căn nhà ngăn nắp lại xảy ra một vụ mất tích
hay sự trở về
đột ngột, ngớ ngẩn, không hiểu nổi
3 giờ chiều nay mở mắt
phát hiện con chim chích vẫn hót trên cây khế mấy hôm rồi bặt hơi
và cây bàng đã trổ lá
mình thì đang nằm trên giường
nằm đến tắt nắng, chợt nghĩ
không lẽ cây bút chì, cái trâm, tiếng chim quen thuộc…
tất cả chỉ là mơ
là mơ, chiếc giày chân trái không sao tìm thấy
và, chiếc giày chân phải một mình lấp lánh mãi trên ngăn giá tre
là một giấc mơ khác
cũng mảnh mai, màu bạc
chớp mắt. mọi gương mặt hoá hão huyền
là mơ, 8 năm không giọng nói con người
là mơ, buổi sáng mùa đông tê dại ấy
đã tưởng máu ngây thơ không thể ngừng chảy…
tất cả
chỉ còn một nét cười nhẹ
không phân biệt nổi là sự khinh bỉ
hay tha thứ, và
tự tha thứ
hay thoáng mơ vô ngữ nghĩa
đồ bàng già đãng trí
cứ qua một đợt giá rét, cành khô lại trổ lá
xanh
xanh như lần trổ lá đầu tiên
xanh như một kiểu vỡ máu đột ngột
mơn mởn
tươi buốt
12.2007
No comments:
Post a Comment