Friday, February 15, 2008

Entry for February 15, 2008

em nói có

e.e. cummings

em nói có
thứ gì, dù sống hay chết,
lại đẹp hơn thân thể em, ở trong những ngón tay anh,
(run rẩy khẽ khàng)?
Nhìn mắt em, anh nói
không có gì
chỉ có hơi thở mùa xuân
mang theo mùi hương của vô thường và vĩnh cửu.
….đến qua khung cửa sổ, lay động
như bàn tay được chạm bởi bàn tay
(lay động như ngón tay chạm vào ngực thiếu nữ,
chạm nhẹ thôi).

Anh có tin ở vĩnh hằng không, gió nói với mưa
Tôi quá bận với những bông hoa
để tin vào điều đó,
mưa trả lời cho gió.

you said Is

you said Is
there anything which
is dead or alive more beautiful
than my body,to have in your fingers
(trembling ever so little)?
Looking into
your eyes Nothing,i said,except the
air of spring smelling of never and forever.

....and through the lattice which moved as
if a hand is touched by a
hand(which
moved as though
fingers touch a girl's
breast,
lightly)

Do you believe in always,the wind
said to the rain
I am too busy with
my flowers to believe,the rain answered



Tựa vào những buổi chiều

Pablo Neruda

Tựa vào những buổi chiều, tôi thả những lưới buồn
Vào mắt em đại dương.

Ở đó, nỗi cô đơn của tôi được kéo dài và bừng cháy
Trong ánh lửa huy hoàng
Cánh tay của nó vươn ra như tay người chết đuối.

Tôi thả những tín hiệu cấp cứu tới mắt em ơ hờ
Đôi mắt có mùi của biển cả hay của bờ biển nơi ngọn hải đăng

Em chỉ giữ lại cho mình bóng tối, cô gái xa xôi của tôi,
Và từ trong em, đôi khi hiện lên bờ biển của những niềm sợ hãi.

Tựa vào những buổi chiều, tôi quăng những lưới buồn
Tới biển cả bị quẫy đạp bởi mắt em đại dương.

Những loài chim ăn đêm mổ vào các vì sao sớm
Khiến chúng lấp lánh như hồn tôi khi tôi yêu em.

Đêm phi nước đại trên con ngựa bóng tối
Vung vẩy những tua màu xanh lam khắp đất đồi


Leaning Into The Afternoons

Pablo Neruda

Leaning into the afternoons I cast my sad nets
towards your oceanic eyes.

There in the highest blaze my solitude lengthens and flames,
its arms turning like a drowning man's.

I send out red signals across your absent eyes
that smell like the sea or the beach by a lighthouse.

You keep only darkness, my distant female,
from your regard sometimes the coast of dread emerges.

Leaning into the afternoons I fling my sad nets
to that sea that is thrashed by your oceanic eyes.

The birds of night peck at the first stars
that flash like my soul when I love you.

The night gallops on its shadowy mare
shedding blue tassels over the land.

No comments: