Thursday, February 14, 2008

Entry for February 14, 2008

Hai bài thơ của Ko Un, nhà thơ Hàn Quốc, được biết đến từ blog của Trần Ngọc Hiếu


Ngày đầu năm

Đó là nơi cô đơn nhất đất nước trong ngày lễ đầu năm
Tôi đã ở đây cả mùa đông đằng đẳng
Không có mọi thứ.
Đã một tuần rồi từ lúc chiếc thuyền không còn chạy được.
Đảo Chụja ngày một nhỏ hơn
Tới khi những con mắt buồn cũng không trông thấy được.

Đng lật nhào chiếc cốc anh vừa mới uống
Khi anh ngoài tuổi ba mươi,
Anh có thể kết bạn với chiếc cốc rỗng không.

Hãy nói v
ới tôi, gió: tôi có thể chờ gì ngày đầu năm mới nơi hòn đảo xa xôi?
Sau khi đọc một hồi những điều tẻ ngắt
Dưới ánh sáng cây đèn dầu hiu hắt,
Tôi ậm ự một câu thơ say
Nhưng các nguyên âm cũng chẳng đứng được thành lời,
Không đi xa quá mộ người đàn ông góa bụa.

Vậy thì, gió: đừng để ai sống ở đây ngoài những kẻ sẽ chết nơi này.
Chịu đựng chính là hành trình lớn nhất.
Cho dù những con thuyền bị gió mạnh lật nhào
Tôi cũng vẫn ra đi, dù không áo khoác.

Hãy nói với tôi lần nữa, gió ơi: tôi còn có thể chờ gì trong ngày đầu năm?
Từ những xó tối trong quán trọ, chỉ có những tiếng ho
Nối tiếp nhau bỏ chạy,
Đó là tất cả những gì tôi nghe thấy.
Một ngày kia, chúng sẽ quay trở lại, trở thành tiếng địa phương.

Vậy đấy, những lời chúc mừng năm mới, được chôn sống trong gió lốc cuồng dại của đảo Cheju.





New Year’s Day


This is the loneliest spot in the country on New Year’s Day.
I’ve spent the whole long winter here,
devoid of everything.
It’s been a week already since the boats stopped running.
Chuja Island goes on getting smaller
until sad eyes cannot see it.


So, wind: let none live here but those who will die here.
Endurance is the greatest journey of all.
Even if the boats are completely overwhelmed by the gale,
I’m going to set out, though I’ve got no overcoat.

Tell me again, wind: what more can I hope for on New Year’s Day?
From the guts of a boarding house, coughs flee
one after another, that’s all I can hear.
One day, they’ll return, transformed into the local dialect.
Ah, New Year’s greetings, buried alive by Cheju Island’s wild whirlwinds.

Don’t overturn the glass from which you drank.
Once you’re past thirty,
you can make friends with an empty glass.

Tell me, wind: what can I hope for on New Year’s Day on this remote island?
After some tedious, very tedious reading
by the light of a small oil lamp,
I mutter a single drunken line
but vowels alone can’t make it audible
as far as that widower’s tomb out there.



So, wind: let none live here but those who will die here.
Endurance is the greatest journey of all.
Even if the boats are completely overwhelmed by the gale,
I’m going to set out, though I’ve got no overcoat.

Tell me again, wind: what more can I hope for on New Year’s Day?
From the guts of a boarding house, coughs flee
one after another, that’s all I can hear.
One day, they’ll return, transformed into the local dialect.
Ah, New Year’s greetings, buried alive by Cheju Island’s wild whirlwinds.



Không đề

Và đây là một bài thơ cũ kỹ, loại thường được viết trước năm 1950 với tựa đề “Không đề”.

Một ngày kia tôi nhặt một viên sỏi
Trên bờ biển Đông, tôi nhét sỏi vào túi
Nhưng viên sỏi nhảy ra ngoài, rít lên.

Khi viên sỏi lăn xuống đất
Nó không tạo ra âm thanh nào.

Nó không biết gì về những cảm xúc mạnh mẽ tôi mong.

Ngoài kia, trên biển có một đàn hải âu
Chuẩn bị mổ và nuốt những lời dễ dãi.


Untitled


Here’s an old-fashioned poem of the kind written before 1950,
usually entitled “Untitled.”


One day I took a pebble from
an East Sea beach and put it in my pocket
but it jumped back out, shrieking.

As it hurtled off into the distance,
it failed to make the slightest sound.

It had no idea of the strong emotions I was longing for.

Out at sea are flocks of seagulls
ready to peck out and swallow facile words.

No comments: