Một ngày xuân
Tagore
Một ngày xuân,
một người đàn bà đến nơi vườn tôi cô đơn,
trong dáng yêu kiếu của người Yêu dấu.
Nàng đến, trao mình cho những bài hát của tôi, bay bổng,
Dâng hiến cho giấc mơ tôi, ngọt ngào.
Bất chợt, một cơn sóng trào lên hoang dại,
Phá vỡ những bến bờ của trái tim tôi
Và nhận chìm mọi từ ngữ.
Không có cái tên nào đến với môi tôi,
Nàng đứng dưới gốc cây, quay mình,
Liếc nhìn tôi, buồn rầu, đau đớn.
Và với những bước chân nhanh, nàng đến ngồi bên tôi.
Cầm tay tôi, nàng nói:
“Anh không biết em, em cũng chẳng biết anh-
Sao chúng mình lại có thể thế này?”
Tôi nói:
“Hai ta sẽ xây một cây cầu vĩnh cửu,
Giữa hai con người, hai kẻ chẳng biết nhau,
Bởi niềm khao khát nằm nơi sâu thẳm mọi vật.”
Tiếng gọi trong tim tôi cũng là tiếng gọi của tim nàng
Sợi dây nàng buộc tôi cũng buộc chính bản thân nàng.
Tôi đã tìm nàng ở khắp mọi nơi,
Tôi vẫn thờ phụng nàng, sâu thẳm trong tôi.
Và tại nơi đấy, nàng cũng tìm kiếm tôi.
Vượt những đại dương bao la, nàng đến để mang trái tim tôi ra đi
Nhưng nàng quên đường về, bởi tim nàng cũng bị đánh rơi.
Sự quyến rũ của nàng phản bội nàng,
Nàng chăng lưới, nhưng không biết rằng
Nàng thả lưới hay chính nàng đang mắc lưới
One Day in Spring...
One day in spring, a woman came
In my lonely woods,
In the lovely form of the Beloved.
Came, to give to my songs, melodies,
To give to my dreams, sweetness.
Suddenly a wild wave
Broke over my heart's shores
And drowned all language.
To my lips no name came,
She stood beneath the tree, turned,
Glanced at my face, made sad with pain,
And with quick steps, came and sat by me.
Taking my hands in hers, she said:
'You do not know me, nor I you--
I wonder how this could be?'
I said:
'We two shall build, a bridge for ever
Between two beings, each to the other unknown,
This eager wonder is at the heart of things.'
The cry that is in my heart is also the cry of her heart;
The thread with which she binds me binds her too.
Her have I sought everywhere,
Her have I worshipped within me,
Hidden in that worship she has sought me too.
Crossing the wide oceans, she came to steal my heart.
She forgot to return, having lost her own.
Her own charms play traitor to her,
She spreads her net, knowing not
Whether she will catch or be caught.
Mùa xuân lặng lẽ
Christina Rossetti
Mùa đông đã qua đi
Và kìa, xuân đang đến
Tôi sẽ tới rặng cây
Nơi những con chim hót
Trong những cành táo gai
Tiếng ca loài chim hét
Và giọng chim cổ đỏ
Vang trong bụi nhựa ruồi.
Đượm mùi hương thơm ngát
Của những cành chồi non
Uốn mình cao trên đầu
Một ngôi nhà xanh lục;
Đượm mùi hương ngọt ngào
Và không gian im ắng
Như thể đang thì thào
“Nơi đây không cạm bẫy
“Nơi đây thật yên bình
Nơi đây chỉ riêng mình
Với dòng suối nước trong
Cùng tảng đá rêu phong
Nơi đây mặt trời chiếu
Dưới những tán lá xanh;
Nơi đây vọng tiếng vang
Từ xa xôi biển cả
Dù biển kia thật xa”
Spring Quiet
Christina Rossetti (1847)
Gone were but the Winter,
Come were but the Spring,
I would go to a covert
Where the birds sing.
Where in the whitethom
Singeth a thrush,
And a robin sings
In the holly-bush.
Full of fresh scents
Are the budding boughs
Arching high over
A cool green house:
Full of sweet scents,
And whispering air
Which sayeth softly:
“We spread no snare;
“Here dwell in safety,
Here dwell alone,
With a clear stream
And a mossy stone.
“Here the sun shineth
Most shadily;
Here is heard an echo
Of the far sea,
Though far off it be.”
Image: Isaac Levitan. Above the Eternal Peace. 1894. Nguồn
No comments:
Post a Comment