Post tiếp thơ của bạn dạ thảo phương
ô cửa sổ
dạ thảo phương
chiều nay em mở một ô cửa sổ
và nhìn thấy anh
===
anh lau tóc cho em bằng chiếc khăn bông trắng tinh
nụ cười trong đôi mắt một mí dịu hiền của anh làm Hà Nội bừng tỉnh khỏi trận giá rét dằng dặc nhất
anh thầm thì với em bằng làn da biếng lười, khao khát
anh ủ em bằng nhịp tim của loài cá cô độc
và viết lại tên đôi môi em bằng ngón tay anh
trên tán cây trứng gà có con chim gì chẳng bao giờ cho chúng mình nhìn thấy
cứ hót như điên đến khi mặt trời lặn
===
nhưng em chẳng tìm thấy ô cửa nào
cả buổi chiều nay cũng không có thật
Hà Nội mãi không hết rét
em không còn nhớ gương mặt anh
===
cuộc sống mới giản đơn và kỳ lạ làm sao
nếu tiếc nuối, mình sẽ thành có lỗi
===
số phận của em đã được gói gọn gàng
những người phu khuân vác lực lưỡng, mù loà
đã chất nó lên một chuyến xe em không rõ số
ngoài kia, có thể là tự do trải dài rộng trong đêm, không bức tường, không cửa sổ, không cả một cành cây cho con chim nhỏ lắm lời trú ngụ
có thể là những giọt nước mắt nặng và mặn hơn cả niềm kiêu hãnh
lăn trên gương mặt có thật của Hạnh Phúc -
điều không bao giờ mình kịp có cùng nhau
===
cuộc sống mới giản đơn và kỳ lạ làm sao
nếu tiếc nuối, mình sẽ thành có lỗi
No comments:
Post a Comment