Wednesday, September 10, 2008

Entry for September 10, 2008

Đọc trên blog bác Huy Bảo kể về nhà thơ, nhà viết kịch Lưu Quang Vũ và những mối tình không phải là Quỳnh (và cũng không phải là Uyên hay Hiền), và trên blog chị Măng về chuyện nhà thơ Xuân Quỳnh đứng giữa ngã tư đèn đỏ, đấm ngực thùm thụp và khóc "Giời ơi! Đẹp trai thì không bằng chồng tao! Thông minh thì không bằng tao! Sao mà làm tao khổ thế này", tự nhiên liên tưởng tới mấy bài thơ của nhà thơ vĩ đại người Bồ Đào Nha Fernando Pessoa.

Fernando Pessoa tự phân tích về nhà thơ (bài này rất nổi tiếng, được dịch ra không ít hơn 11 bản tiếng Anh).

Nhà thơ là kẻ giả mạo
Và thành công trong việc làm đấy
Thậm chí hắn còn giả nỗi đau
Của nỗi đau hắn thực sự cảm thấy.

Và những người đọc tác phẩm của nhà thơ
Sẽ cảm thấy trong những trang giấy
Không phải nỗi đau nhân đôi của nhà thơ
Mà một nỗi đau chẳng phải là của họ.

Và trên đường ray chạy vòng
Một con tàu di chuyển vòng quanh
Khiến trí óc phải lầm đường, lạc lối
Trái tim là tên con tàu đấy

(Tự phân tích)

Trong một bài khác ông viết:

Nếu đôi khi tôi nói những bông hoa mỉm cười
Nếu tôi nói những dòng sông hát thành lời,
Thì không phải tôi nghĩ có nụ cười ở trong hoa
Và những bài hát trên dòng sông nước chảy…
Đó là để tôi giúp những người khốn khổ
Cảm được sự tồn tại thực của hoa và của sông.

Bởi vì tôi viết chúng cho họ đọc,
Đôi lúc tôi hạ mình
Cho ngang bằng những giác quan của họ…
Điều đó không hay, nhưng tôi có lý do,
Bởi lẽ tôi đã nhận cho mình vai trò đáng sợ,
Người diễn giải Tự nhiên,
Và bởi lẽ có những người không hiểu ngôn ngữ của Tự nhiên,
Cái thực ra không là ngôn ngữ.

(Nếu đôi khi tôi nói những bông hoa mỉm cười )

Hay cách nhà thơ viết một bài thơ tình:

Không có ai yêu tôi
Từ từ đã, có người đấy chứ;
Nhưng thật khó để biết chắc
Về những thứ bạn chẳng tin vào.

Đó không phải bởi thiếu lòng tin
Nhưng tôi không tin, bởi tôi biết rõ
Tôi dễ mến. Nhưng tôi có bản tính
Không tin gì và chẳng thể đổi thay.

Chẳng có ai yêu tôi.
Để bài thơ này tồn tại
Tôi không có cách nào
Ngoài hứng chịu nỗi đau.

Thật buồn khi chẳng được yêu!
Trái tim tôi khổ đau, hoang phế!
Vân vân, và đó là kết thúc
Của bài thơ tôi vừa mới nghĩ ra.

Tôi cảm thấy gì thì lại là chuyện khác…

(Không có ai yêu tôi )


No comments: