Sunday, June 03, 2007

Entry for June 03, 2007

img



1. Phát hiện ra mình là blogger chuyên nghiệp, full time. Ngày thường ngày nào cũng blog mấy cái, cuối tuần nghỉ, chẳng muốn blog gì, nếu có chỉ là lăng nhăng tán phét như thế này.

2. Nghĩ rằng Lê Dung và Khánh Ly có lẽ là hai giọng hát nữ có sức truyền cảm nhất. Hai phong cách khác hẳn nhau, hai giọng hát cũng khác hẳn nhau nhưng đều có khả năng lay động lòng người rất lớn. Lê Dung hát bài nào cũng hay. Khánh Ly thì không phải bài nào cũng hay nhưng những bài hợp chất của cô thì tất nhiên là chẳng ai bằng được. Thế hệ trước còn có Lệ Thu, Thái Thanh, Hà Thanh cũng là các giọng ca thật đặc biệt, nhưng nghe các bà này nhiều rất mệt, không nghe lâu được vì hơi bị dramatic. Thế hệ sau như Mỹ Linh, Thanh Lam, Hồng Nhung, Hà Trần thì nghe cũng thích nhưng mà so sánh sẽ khập khiễng vì là giọng hát pop. Có hồi còn mê đắm Mỹ Tâm. Các giọng ca nam thì thích ai? Sỹ Phú, Ngọc Tân, Duy Trác, Vũ Khanh. Tiếc là thời các cụ Kiều Hưng, Quốc Hương, Tiến Hợi thì không được nghe nhiều bài để biết.

3. Đã chán Murakami. Kể ra cũng định ngó nghiêng tập truyện ngắn mới ra của ông này (Blind woman gì gì đó), với cuốn South of Border- nghe nói là phong cách semi- erotica, hiện thực gần gũi kiểu Rừng Na-uy. Các cuốn còn lại với không khí siêu thực, hard-boiled thì thôi, quyến định không đọc nữa. Để lúc nào có hứng đọc hard-boiled cổ điển của Daniel Hammett với lại Raymond Chandler cho nó máu. Chắc là mình không hợp gu với mấy thứ hậu hiện đại. Sách của hai bác Italo Calvino với lại Borges từng có lúc cố gắng thử nhưng cũng chưa bao giờ đọc hết.

4. Các phim xem trong tuần: Hot Fuzz, Little Children, Princess Mononoke, Riding Alone for Thousand of Miles (Trương Nghệ Mưu). Trào lưu hoạt hình Nhật Bản nổi thế mà mãi gần đây mình mới bắt đầu xem, nhưng đến lúc xem thì phải công nhận là hoạt hình Nhật Bản nhiều ý tưởng phức tạp hơn hẳn hoạt hình Mỹ. Chắc sẽ phải xem hết các phim nổi nổi của ông đạo diễn Hayao Miyazaki đó. Hot Fuzz vẫn vừa funny vừa weird weird kiểu như The Shaun of the Dead. Little Children làm kỹ lưỡng, diễn xuất hay, xem khá xúc động nhưng không striking như phim đầu tay In the Bedroom của cùng đạo diễn, lại hơi bị tham, đạo diễn có nhiều chỗ hơi bối rối và hơi xử lý nặng tay. Phim của Trương Nghệ Mưu vẫn đúng phong cách thời các phim Đèn lồng đỏ treo cao, Cao lương đỏ của ông, tinh tế, kỹ lưỡng, cân bằng, kiểm soát cảm xúc tốt và không manipulate người xem (như Little Children chẳng hạn, hơi có phần manipulate). Nhưng xem một số phim về Nhật thấy người Nhật rất bướng, muốn gì là làm tới cùng, bất chấp tất cả. Nhân vật trong phim này của Trương Nghệ Mưu rất giống các nhân vật chính trong phim của Takeshi Kitano (và thường do chính ông thủ vai), không biết có phải do ảnh hưởng của ông kia không?

Mà mình dạo này hơi bị sến, xem 2 phim Little Children với Riding Alone đều cảm thấy touched :(.

No comments: