Cũng trong bài phỏng vấn của Quốc Bảo ngoài chi tiết về metrosexual còn có một chi tiết mà tôi thấy đáng chú ý (bỏ qua hết các thứ tâm sự về đời tư vợ bỏ, Ngô Thanh Vân, Mai Khôi etc.).
Đó là câu này: "- Mới đây tôi có đọc một bài phỏng vấn Quốc Trung thì Trung có nói một điều mà tôi thấy nó rất đúng với tôi. Đó là: Khi tôi 20 tuổi thì điều mơ ước nhất của tôi là làm sao thu hút được sự chú ý của các cô gái, nhưng khi tôi 40 tuổi thì điều khó nhất là làm thế nào để yêu được họ chứ không phải là để được họ chú ý."
Đó có phải là mid-life crisis không nhỉ?. Câu này làm tôi nhớ tới phim Lost in translation, tới American Beauty, tới những người đàn ông muốn yêu nhưng không thể yêu, chính xác là không thể yêu một cá nhân cụ thể. Có thể họ vẫn muốn yêu hoặc vẫn yêu một khái niệm, một tưởng tượng nào đó về phụ nữ (hay đàn ông nếu người đó là phụ nữ) nhưng không thể với một con người cụ thể.
Chừng nào bạn cảm thấy rằng bạn không thể hay không dám yêu nữa thì có lẽ đó là lúc bạn bước vào mid-life crisis rồi.
Nhưng tuổi 40 có phải là sớm không? Chắc cũng tùy người, có lẽ nó nằm trong khoảng từ 35-45.
Mid-life crisis của đàn ông với của phụ nữ chắc cũng không giống nhau. Của đàn ông nó dễ gắn liền với sự chai sạn và thất vọng. Ở phụ nữ cũng có thể như thế, nhất là ở sự thất vọng, nhưng có thể còn một lý do khác: đó là sự mặc cảm của tuổi tác và nhan sắc phai nhạt? Với đàn ông, khi bước vào mid-life crisis, có khi vẫn có một sự thích thú ngấm ngầm nào đó (kiểu rung đùi pha trà uống rượu ngắm hoa- nhớ tới profile của một bạn của bạn "I'm enjoying my mid-life crisis). Với phụ nữ, trong mid-life crisis thì như có một nỗi buồn dai dẳng, hoặc cuống quýt tìm lại mình, hoặc thở dài để trôi theo dòng nước.
Có bộ phim nào nói về mid-life crisis của phụ nữ không nhỉ? Không nghĩ ra phim gì? Tại sao thế nhỉ?
(Just some random thoughts).
Tuesday, June 19, 2007
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment