Bác Trần Đình Hiến có vẻ thích dịch các cuốn sách gây sốc và thính trong các sách bán chạy trên thị trường (thực ra cũng dễ vì hình như cuốn nào ở Tàu bán chạy là ở ta cũng bán chạy- tất nhiên sau khi được Marketing là ở Tàu sách đó bán chạy đấy!).
Trước là Mạc Ngôn giờ tới Khương Nhung. Mạc Ngôn tuy cay nghiệt nhưng vẫn đáng đọc. Khương Nhung thì dở dở ương ương, viết sách văn học không phải văn học, khảo cứu không ra khảo cứu… Mình cũng bấm bụng mua 1 cuốn ở Đinh Lễ hết 70.000 sau đó còn vác sang bên này đọc vì ở nhà chưa đọc kịp mà cũng muốn đọc một vài quyển gì đó về văn học Trung Quốc (vốn văn học hiện đại Trung Quốc của mình nếu không kể cuốn này, mới duy nhất có Linh Sơn của Cao Hành Kiện, Đàn Hương Hình của Mạc Ngôn, thêm Thiếu nữ đánh cờ vây của Sơn Táp nữa là hết. Vệ Tuệ thì cũng có xem lướt lướt).
Đọc xong bực cả mình, chẳng hiểu nó hay thế nào mà ầm ĩ thế. Các bài điểm sách trên báo chí cũng toàn tâng bốc lên trời, bằng những câu chung chung sáo rỗng. Không hiểu người ta thực sự thấy nó hay, hay là vì nể nang nhau? Hay vì nó bán chạy ở Tàu thì hẳn là phải hay :D. Trong khi một cuốn như Linh Sơn, đáng để khen hay chê thực sự thì tớ cũng không đọc thấy trên mạng có một bài phê bình nào nghiêm túc của các nhà phê bình (ngoài một bài cũng dở dở ương ương của Trương Thái Du nhân đọc Linh Sơn nói chuyện văn minh Tàu).
----
No comments:
Post a Comment