Không theo dõi vụ này, cũng không vào blog của bạn được nêu tên nên không có ý kiến gì. Chỉ có điều thấy khó chịu về lời mở đầu bài này trên báo Lao động:
“Sau khi báo Lao Động Điện tử (LĐĐT) khởi đăng câu chuyện cảm động của blogger Hopeness, bạn Quang Vũ (Đà Nẵng) đã gửi tới LĐĐT một bài viết dài phân tích về tính xác thực của câu chuyện rơi lệ này. Nhưng dù có thật hay không, câu chuyện đã giúp rất nhiều người nhận ra những giá trị tốt đẹp của cuộc sống và khám phá những tình cảm của bản thân như lời cuối trong bài viết ngày thứ 7 của blogger Hopenes: "Mạng là ảo nhưng tình cảm là thật".”
Tức là theo báo Lao Động thì kể cả câu chuyện trên blog này là bịa, nhằm đánh vào tình cảm mọi người vì một mục đích nào đó thì nó vẫn là có ích, vì người đọc sẽ cảm động, chảy nước mắt hay đồng cảm khi đọc nó? Một lời nói dối vẫn có giá trị, một sự lừa dối tình cảm của mọi người vẫn đáng quý nếu như vì nó mà người ta “khám phá những tình cảm của bản thân”? Như thế có phải là đánh giá tình cảm con người quá rẻ rúng không nhỉ?. Hay là trong thời hiện đại, sự thương cảm với đồng loại cũng trở nên mất giá đến mức người ta sẵn sàng hài lòng với bất cứ một thứ fast-food nào?
Lại lan man chuyện khác. Thỉnh thoảng YIM tớ nhận được spam nói chuyện bạn XYZ nào đó đang bị bệnh gì đó ở bệnh viện gì đó rất nguy cấp và nếu bạn chuyển tin nhắn này cho người khác thì mỗi tinh nhắn Yahoo sẽ trả cho bạn đó là bao nhiêu đồng. Tớ chưa bao giờ chuyển những tin nhắn theo kiểu đó cả vì thấy nó thật vô lý, ngớ ngẩn, và thật là rẻ khi mua sự yên lòng của mình bằng cái cách như thế.
Ngày trước vụ ungthu.net tớ cũng vào đọc một hôm, cũng cảm động nhưng cũng chẳng để làm gì cả. Hồi blog của Trần Tuyên thì tớ cũng vào một hai lần, cũng cảm phục cách bạn ấy đối đầu với cái chết một cách lạc quan và khá nhẹ nhàng (mà mình thì không biết trong trường hợp đó mình sẽ làm thế nào, đôi khi tớ cũng tưởng tượng xem nếu tớ chỉ còn vài tháng nữa mà chết sau khi bị ung thư hay AIDS thì mình sẽ làm gì). Nhưng chỉ thế thôi, mình không bị ám ảnh gì mà cũng không thực sự cảm thấy nhu cầu phải viết gì vào đó để chia sẻ. Tớ thì không bị ám ảnh như một số bạn khi đọc cái gì đó bi ai (và cũng không cảm thấy một sự thích thú ngấm ngầm vì tự thấy mình còn may mắn), nói chung đọc xong nửa tiếng là quên ngay mà cũng chẳng nghĩ gì tới chuyện đó. Nhưng chính vì thế mà tớ lại càng không thích vào đọc các blog như thế, vì cảm thấy mình hơi có lỗi (guilty) khi làm việc đó, vào đọc như để thỏa mãn phần nào sự hiếu kỳ, để theo dõi một câu chuyện có tính dramatic, có nước mắt và thương đau trong đời thực chứ không phải trong phim, và để có một chút cảm xúc xót thương, đồng cảm …Tớ cảm thấy như vậy chính là một sự thiếu tôn trọng đối với tình cảm của mình và với chính người mà mình thương cảm đó. Đó là chưa kể với những blog sáng tác của tác giả nào đó để khiến mọi người sụt sùi thì việc đó lại càng khiến mình có cảm giác các tình cảm của mình trở thành giả tạo.
Đợt trước, có bạn bảo tớ post lên blog tin bài và lời kêu gọi giúp đỡ về vụ một bạn gái ở Đức bị tai nạn và cần giúp đỡ vì blog của tớ khá nhiều người đọc. Tớ cũng suy nghĩ rồi quyết định không post bài đó lên. Gọi là mình vô cảm cũng được nhưng nói chung, tớ rất không thích những phong trào này nọ, kể cả việc cùng thương cảm hay cùng làm từ thiện trên blog. Với lại blog có tính cá nhân và tớ không thích post những bài có tính phong trào, dù cho mục đích của phong trào có là gì đi chăng nữa.
Viết thế này có thể sẽ khiến một số bạn phật ý hay sẽ nghĩ tớ là lạnh lùng, ít đồng cảm với nỗi đau của người khác nhưng mà kệ thôi. Mà cũng có thể là tớ hơi vô cảm thật.
No comments:
Post a Comment