Sonnet XXV
Trước khi yêu em, chẳng có gì của riêng anh
Anh lang thang trên phố, giữa các đồ vật
Chúng không ý nghĩa và cũng chẳng có tên
Thế giới được tạo từ không khí,
và tất cả đều chờ đợi, lửng lơ
Anh biết những căn phòng đầy tro bụi
Những đường hầm trú ẩn của mặt trăng
Những nhà kho gầm gừ xua đuổi
Những câu hỏi vùi sâu dưới cát tối tăm.
Tất cả trống rỗng, chết chóc và câm lặng
Quên lãng và đổ nát;
xa lạ tới khó tin.
Chúng thuộc về ai khác- hay chẳng thuộc về ai.
Cho tới khi em đến
Vẻ đẹp và sự nghèo nàn của em
Làm mùa thu giàu có bằng các quà tặng
Sonnet XXV
Before I loved you, love, nothing was my own:
I wavered through the streets, among objects:
nothing mattered or had a name:
the world was made of air, which waited.
I knew rooms full of ashes,
tunnels where the moon lived,
rough warehouses that growled 'get lost',
questions that insisted in the sand.
Everything was empty, dead, mute,
fallen abandoned, and decayed:
inconceivably alien, it all
belonged to someone else - to no one:
till your beauty and your poverty
filled the autumn plentiful with gifts
Sonnet XLIV
Em biết rằng anh không yêu em và anh yêu em
Vì mọi thứ trên đời này đều có hai mặt
Từ ngữ là một cánh để bay của im lặng,
Và ngay lửa cũng có nửa bên kia, rất lạnh.
Anh yêu em để bắt đầu yêu em
Để anh được bắt đầu trong vô tận
Và anh sẽ chẳng bao giờ ngừng yêu em hết:
Đó là lý do sao anh vẫn chưa yêu em.
Anh yêu em, và anh không yêu em,
Anh có chìa khóa cho hai cánh cửa:
Cửa của mê say, hạnh phúc tràn đầy
- cửa của bất hạnh, u mê số phận.
Tình yêu anh có hai cuộc đời, để yêu em đấy:
Đó là tại sao anh yêu em khi anh không yêu em
Và cũng là tại sao anh yêu em khi anh yêu em.
Sonnet XLIV
You must know that I do not love and that I love you,
because everything alive has its two sides;
a word is one wing of silence,
fire has its cold half.
I love you in order to begin to love you,
to start infinity again
and never to stop loving you:
that's why I do not love you yet.
I love you, and I do not love you, as if I held
keys in my hand: to a future of joy-
a wretched, muddled fate-
My love has two lives, in order to love you:
that's why I love you when I do not love you,
and also why I love you when I do.
Sonnet XLV
Đừng xa anh, em nhé, dù chỉ một ngày, bởi lẽ-
Bởi lẽ- anh không biết nói sao:
Một ngày là quá lâu, em ạ.
Anh sẽ chờ đợi em, nơi sân ga trống rỗng
Khi con tàu ngái ngủ chốn xa xôi.
Đừng rời anh, em nhé, dù chỉ một giờ, bởi lẽ
Khi đó, những giọt khổ đau sẽ lăn bên nhau
Và làn khói lang thang tìm kiếm mái nhà
Sẽ dạt vào anh, bóp nghẹt tim anh lạc lối.
Ôi, mong sao bóng của em không bao giờ tan trên bãi biển;
Mong mi mắt em không bao giờ phải chớp trước im lặng thinh không
Đừng rời anh, em yêu dấu nhất đời, dù chỉ một giây,
Bởi lẽ trong khoảnh khắc em xa anh,
Anh sẽ lang thang ngơ ngác khắp đất trời
Anh sẽ hỏi
Em trở lại không?
Hay em mặc anh ở đây, chờ chết.
Sonnet XLV
Don't go far off, not even for a day, because-
because-I don't know how to say it: a day is long
and I will be waiting for you, as in an empty station
when the trains are parked off somewhere else, asleep.
Don't leave me, even for an hour, because
then the little drops of anguish will all run together,
the smoke that roams looking for a home will drift
into me, choking my lost heart.
Oh, may your silhouette never dissolve on the beach;
may your eyelids never flutter into the empty distance.
Don't leave me for a second, my dearest,
because in that moment you'll have gone so far
I'll wander mazily over all the earth, asking,
Will you come back? Will you leave me here, dying?