Friday, November 30, 2007

Sonnets of Neruda

Sonnet XXV

Trước khi yêu em, chẳng có gì của riêng anh
Anh lang thang trên phố, giữa các đồ vật
Chúng không ý nghĩa và cũng chẳng có tên
Thế giới được tạo từ không khí,
và tất cả đều chờ đợi, lửng lơ

Anh biết những căn phòng đầy tro bụi
Những đường hầm trú ẩn của mặt trăng
Những nhà kho gầm gừ xua đuổi
Những câu hỏi vùi sâu dưới cát tối tăm.

Tất cả trống rỗng, chết chóc và câm lặng
Quên lãng và đổ nát;
xa lạ tới khó tin.

Chúng thuộc về ai khác- hay chẳng thuộc về ai.
Cho tới khi em đến
Vẻ đẹp và sự nghèo nàn của em
Làm mùa thu giàu có bằng các quà tặng


Sonnet XXV


Before I loved you, love, nothing was my own:
I wavered through the streets, among objects:
nothing mattered or had a name:
the world was made of air, which waited.

I knew rooms full of ashes,
tunnels where the moon lived,
rough warehouses that growled 'get lost',
questions that insisted in the sand.

Everything was empty, dead, mute,
fallen abandoned, and decayed:
inconceivably alien, it all
belonged to someone else - to no one:

till your beauty and your poverty
filled the autumn plentiful with gifts



Sonnet XLIV

Em biết rằng anh không yêu em và anh yêu em
Vì mọi thứ trên đời này đều có hai mặt
Từ ngữ là một cánh để bay của im lặng,
Và ngay lửa cũng có nửa bên kia, rất lạnh.

Anh yêu em để bắt đầu yêu em
Để anh được bắt đầu trong vô tận
Và anh sẽ chẳng bao giờ ngừng yêu em hết:
Đó là lý do sao anh vẫn chưa yêu em.

Anh yêu em, và anh không yêu em,
Anh có chìa khóa cho hai cánh cửa:
Cửa của mê say, hạnh phúc tràn đầy
- cửa của bất hạnh, u mê số phận.

Tình yêu anh có hai cuộc đời, để yêu em đấy:
Đó là tại sao anh yêu em khi anh không yêu em
Và cũng là tại sao anh yêu em khi anh yêu em.

Sonnet XLIV

You must know that I do not love and that I love you,
because everything alive has its two sides;
a word is one wing of silence,
fire has its cold half.

I love you in order to begin to love you,
to start infinity again
and never to stop loving you:
that's why I do not love you yet.

I love you, and I do not love you, as if I held
keys in my hand: to a future of joy-
a wretched, muddled fate-

My love has two lives, in order to love you:
that's why I love you when I do not love you,
and also why I love you when I do.




Sonnet XLV


Đừng xa anh, em nhé, dù chỉ một ngày, bởi lẽ-
Bởi lẽ- anh không biết nói sao:
Một ngày là quá lâu, em ạ.
Anh sẽ chờ đợi em, nơi sân ga trống rỗng
Khi con tàu ngái ngủ chốn xa xôi.

Đừng rời anh, em nhé, dù chỉ một giờ, bởi lẽ
Khi đó, những giọt khổ đau sẽ lăn bên nhau
Và làn khói lang thang tìm kiếm mái nhà
Sẽ dạt vào anh, bóp nghẹt tim anh lạc lối.

Ôi, mong sao bóng của em không bao giờ tan trên bãi biển;
Mong mi mắt em không bao giờ phải chớp trước im lặng thinh không
Đừng rời anh, em yêu dấu nhất đời, dù chỉ một giây,
Bởi lẽ trong khoảnh khắc em xa anh,
Anh sẽ lang thang ngơ ngác khắp đất trời
Anh sẽ hỏi
Em trở lại không?
Hay em mặc anh ở đây, chờ chết.

Sonnet XLV

Don't go far off, not even for a day, because-
because-I don't know how to say it: a day is long
and I will be waiting for you, as in an empty station
when the trains are parked off somewhere else, asleep.

Don't leave me, even for an hour, because
then the little drops of anguish will all run together,
the smoke that roams looking for a home will drift
into me, choking my lost heart.

Oh, may your silhouette never dissolve on the beach;
may your eyelids never flutter into the empty distance.
Don't leave me for a second, my dearest,

because in that moment you'll have gone so far
I'll wander mazily over all the earth, asking,
Will you come back? Will you leave me here, dying?

Thursday, November 29, 2007

Entry for November 29, 2007

Bốn giờ sáng

Wislawa Szymborska


Giờ giữa đêm và ngày
Giờ trở mình trằn trọc
Giờ của tuổi ba mươi

Giờ tinh tươm chờ gà gáy
Giờ đất đai lấy lại vòng tay ấm
Giờ hơi lạnh đến từ những vì sao tắt ngấm
Giờ chúng ta biến mất, chẳng để lại dấu vết gì.

Giờ trống rỗng
Rỗng tuếch. Hão huyền.
Tận đáy của tất cả các giờ khác.

Chẳng có ai bình yên bốn giờ sáng.
Nếu đàn kiến bình yên lúc bốn giờ, ta mừng cho kiến.
Và hãy cứ để năm giờ đến
Nếu chúng ta tiếp tục sống đời mình.


4 a.m.

The hour between night and day.
The hour between toss and turn.
The hour of thirty-year-olds.

The hour swept clean for rooster's crowing.
The hour when the earth takes back its warm embrace.
The hour of cool drafts from extinguished stars.
The hour of do-we-vanish-too-without-a-trace.

Empty hour.
Hollow. Vain.
Rock bottom of all the other hours.

No one feels fine at
four a.m.
If ants feel fine at
four a.m.,we're happy for the ants.
And let
five a.m. come
if we've got to go on living

Entry for November 29, 2007

Bài biện hộ của luật sư Lê Công Định cho hai luật sư Nguyễn Văn Đài và Lê Thị Công Nhân trong phiên xử phúc thẩm hai luật sư này. Trong bài, luật sư Định có nhắc tới việc báo Tuổi trẻ số ngày 17/11 đưa tin ngày 15/11, Văn phòng Quốc vụ viện Trung Quốc phát hành sách trắng nêu rõ “chế độ chính đảng trong tương lai gần tại Trung Quốc sẽ là chế độ hợp tác đa đảng và hiệp thương chính trị dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc.” Nếu quả như vậy thì đây sẽ thực sự là một thay đổi đáng kể về mặt đường lối của Trung Quốc, và hy vọng sẽ là của Việt Nam trong tương lai. Không biết trên TTO có bài báo này không, bạn nào có link cho tớ xin nhé.

Trong bài biện hộ, anh Định cũng nêu ra một ý quan trọng như sau: "Việt Nam chưa có Tòa án Hiến pháp nên không thể tùy tiện tuyên bố hoạt động của bất kỳ tổ chức nào là bất hợp pháp và trái Hiến pháp"

Xem ra, luật sư Lê Công Định là một gương mặt rất hứa hẹn của một nhà lãnh đạo tương lai và cấp tiến ở Việt Nam. Việc vợ của anh Định là hoa hậu Ngọc Khánh lại càng dễ tạo được thiện cảm trong công chúng.


Họ đã phạm tội gì?

“Hai vị Luật sư Nguyễn Văn Đài và Lê Thị Công Nhân là những nhà yêu nước và chỉ có yêu nước họ mới dám dũng cảm nói lên một cách công khai và hòa bình quan điểm riêng của mình và tìm kiếm sự ủng hộ quan điểm ấy từ những người Việt Nam yêu nước khác, ngoài Đảng Cộng sản. Hành động của họ cần được khuyến khích vì đã dám đứng lên bảo vệ niềm tin của mình.

Chính kiến có thể khác song dứt khoát không thể bị quy chụp khi xét đến ý định và động cơ. Vấn đề là liệu bắt giam họ có thể làm cho thực trạng xã hội mà họ lên tiếng tốt hơn không và liệu có dập tắt được những tiếng nói yêu nước khác hay không? Thực tế đã chứng minh rằng không.

Nếu tại một nơi nào và ở một thời điểm nào mà luật pháp xem lòng yêu nước là tội phạm, thì thay vì trừng phạt những nhà yêu nước, hãy thay đổi luật pháp ấy.”

Entry for November 29, 2007

Bài trên báo Thanh Niên của Lê Thị Thái Hòa về Lê Bá Khánh Trình

Lê Bá Khánh Trình bây giờ...

Thực ra tớ nghĩ vấn đề lớn nhất là anh không thực sự giỏi như người ta xưng tụng. Anh là một người giỏi Toán, điều đó là đúng, nhưng không phải là một tài năng siêu việt. Bản thân Lê Bá Khánh Trình cũng tự biết sức mình và tự nhận mình là không có gì quá xuất sắc.
Cùng đi thi với anh Trình đợt đấy còn có Phạm Văn Tiệp giờ đang làm GS ở Mỹ, chắc nổi trội về thành tích khoa học hơn Lê Bá Khánh Trình.
Vấn đề chủ yếu là trong việc xưng tụng, thần thánh hóa một số thành tích mà học sinh Việt Nam đạt được trong các kỳ thi quốc tế.



Wednesday, November 28, 2007

Federico Garcia Lorca

Federico García Lorca


Điệu ballad của trăng

Trăng đang đến lò rèn
Hoa cam tùng nở vội
Cậu bé nhìn trăng, nhìn
Cậu bé nhìn thật kỹ
Trong không khí rung rinh
Trăng vươn đôi tay mình
Và mở cho cậu thấy
Bộ ngực bằng thiếc cứng
Khiêu tình và trong trắng

“Trăng, trăng, trăng, chạy đi!
Nếu người digan đến
Họ sẽ dùng tim nàng
Làm vòng cổ, nhẫn trắng”

“Để chị khiêu vũ, em!
Khi người digan đến
Sẽ thấy em trên đe
Đôi mắt sống động khép”

“Trăng, trăng, trăng, chạy đi!
Ngựa họ đang tới gần”

“Hãy để mặc chị, em!
Đừng dẫm lên chị nhé,
rất cứng và rất trắng!”

Kỵ sĩ đang tới gần
Trống rung trên đồng cỏ
Cậu bé trong lò rèn
Đôi mắt kia nhắm chặt

Xuyên qua rặng oliu
Những người digan tới,
Giấc mơ và đồ đồng
Đầu họ luôn ngẩng cao
Và mũ trùm kín mắt

Kìa, lũ cú đêm gọi
Tiếng gọi từ trên cây
Trăng đang leo lên trời
Cùng cậu bé trên tay

Lò rèn vang tiếng khóc
Và tiếng hét digan
Chỉ không khí chứng kiến
Chỉ không khí chứng kiến

Ballad of the Moon
translated by Will Kirkland

The moon came into the forge
in her bustle of flowering nard.
The little boy stares at her, stares.
The boy is staring hard.
In the shaken air
the moon moves her arms,
and shows lubricious and pure,
her breasts of hard tin.
Moon, moon, moon, run!

If the gypsies come,
they will use your heart
to make white necklaces and rings.
Let me dance, my little one.
When the gypsies come,
they'll find you on the anvil
with your lively eyes closed tight.
Moon, moon, moon, run!

I can feelheir horses come.
Let me be, my little one,
don't step on me, all starched and white!

Closer comes the the horseman,
drumming on the plain.
The boy is in the forge;
his eyes are closed.
Through the olive grove
come the gypsies, dream and bronze,
their heads held high,
their hooded eyes.

Oh, how the night owl calls,
calling, calling from its tree!
The moon is climbing through the sky
with the child by the hand.

They are crying in the forge,
all the gypsies, shouting, crying.
The air is viewing all, views all.
The air is at the viewing."




Serenata

Đêm ướt sũng
Dọc bờ sông
Và trên ngực Lolita
Những cành cây gục chết vì tình

Những cành cây gục chết vì tình

Đêm trần truồng hát
Trên cầu tháng Ba
Lolita tắm
Bằng nước mặn và hoa hồng

Những cành cây gục chết vì tình

Đêm hoa hồi và ánh bạc
Chiếu sáng trên mái nhà
Ánh bạc của suối và của gương
Hoa hồi của đùi em trắng muốt

Những cành cây gục chết vì tình


Serenata by Federico Garcia Lorca

The night soaks itself
along the shore of the river
and in Lolita's breasts
the branches die of love.

The branches die of love.

Naked the night sings
above the bridges of March.
Lolita bathes her body
with salt water and roses.

The branches die of love.

The night of anise and silver
shines over the rooftops.
Silver of streams and mirrors
Anise of your white thighs.

The branches die of love.




Vĩnh biệt

Nếu tôi chết
Xin hãy để ban công rộng mở

Cậu bé đang ăn cam
(Từ ban công tôi có thể thấy)

Nhà nông đang gặt
(Từ ban công tôi có thể nghe).

Nếu tôi chết,
Xin hãy để ban công rộng mở.



Fare Well by Federico Garcia Lorca

If I die,
leave the balcony open.

The little boy is eating oranges.
(From my balcony I can see him.)

The reaper is harvesting the wheat.
(From my balcony I can hear him.)

If I die,
leave the balcony open!




Trước bình minh

Nhưng như tình yêu
Các cung thủ
Đều mù

Trong đêm xanh lục
Điệu nguyện cầu nhức nhối
Để lại những dấu ấm nồng
Hoa loa kèn.

Con thuyền trăng
Xuyên qua những đám mây màu tía
Và những bao đựng tên
Chất đầy các giọt sương.

Nhưng như tình yêu
Các cung thủ
Đều mù!



Before the Dawn by Federico Garcia Lorca

But like love
the archers
are blind

Upon the green night,
the piercing saetas
leave traces of warm
lily.

The keel of the moon
breaks through purple clouds
and their quivers
fill with dew.

Ay, but like love
the archers
are blind!


Khóc

Tôi đã đóng cửa sổ
Tôi không muốn nghe tiếng khóc
Nhưng đằng sau các bức tường xám
Tôi không nghe gì ngoài tiếng khóc

Có vài thiên thần đang ca hát
Vài con chó đang sủa
Và một nghìn cây vĩ cầm
vừa đủ lòng bàn tay.

Nhưng tiếng khóc là thiên thần vĩ đại
Tiếng khóc là con chó vĩ đại
Tiếng khóc là cây vĩ cầm vĩ đại
Những giọt nước mặt xiết cổ ngọn gió

tôi không nghe gì

Ngoài tiếng khóc



The Weeping by Federico Garcia Lorca

I have shut my windows.
I do not want to hear the weeping.
But from behind the grey walls.
Nothing is heard but the weeping.

There are few angels that sing.
There are few dogs that bark.
A thousand violins fit in the palm of the hand.
But the weeping is an immense angel.
The weeping is a
n immense dog.
The weeping is an immense violin.
Tears strangle the wind.
Nothing is heard but the weeping.



Sonnet của lời than phiền ngọt ngào


Sẽ không bao giờ anh để mất kỳ quan này
Đôi mắt như tượng của em, và giọng nói
Đóa hồng cô đơn đến từ hơi thở
Mà em đặt lên má anh mỗi tối.

Trên bờ biển này, anh đâu có sợ
Là một thân cây không cành
Điều anh tiếc nhất
Là không hoa, không trái, không đất bùn
Cho hố sâu tuyệt vọng của lòng anh

Nếu em là báu vật giấu chìm
Nếu em là cây thập giá, là nỗi đau dai dẳng
Nếu anh là con chó, và riêng em là chủ nó…

Đừng để anh mất đi những gì anh từng có
Và hãy trang điểm những thân cành trên sông em
Bằng lá của mùa thu anh lạnh lẽo


Sonnet of the Sweet Complaint by Federico Garcia Lorca

Never let me lose the marvel
of your statue-like eyes, or the accent
the solitary rose of your breath
places on my cheek at night.

I am afraid of being, on this shore,
a branchless trunk, and what I most regret
is having no flower, pulp, or clay
for the worm of my despair.

If you are my hidden treasure,
if you are my cross, my dampened pain,
if I am a dog, and you alone my master,

never let me lose what I have gained,
and adorn the branches of your river
with leaves of my estranged Autumn.

Entry for November 28, 2007

Dư âm Liên hoan phim VN thứ 15- Tôn vinh nghệ sĩ kiểu gì?

Lộn xộn, nhí nhố, thiếu chuyên nghiệp tới mức khó tin- đó là hình ảnh của LHP VN thứ 15 như tường thuật trên báo chí. Vé thì phân phát tới các đơn vị khiến cho có phim chiếu khán giả toàn là trẻ con, có phim thì toàn là bộ đội, có phim thì toàn các bác hưu trí. Khán giả thì ồn ào, vô trật tự, vào muộn, bỏ về giữa chừng..

Liên hoan phim với giải thưởng Bông sen vàng- giải được coi là có truyền thống và danh giá nhất của điện ảnh Việt Nam- nhưng cũng chẳng có hãng truyền hình lớn nào tường thuật trực tiếp như lời Quyền Linh “Thời buổi này một hãng bột giặt tổ chức văn nghệ còn được truyền hình trực tiếp trên đài vậy mà không hiểu BTC làm thế nào để một LHP quốc gia lại không có một đài truyền hình lớn nào truyền hình trực tiếp.” Về bộ phim Hà Nội, Hà Nội đoạt giải Bông sen vàng thì có thể đọc review của Moony ở đây. Trích:
"Một phim na ná kiểu Road movie, kết hợp hề kịch Hàn Quốc, kết hợp truyền hình Việt Nam, kết hợp bi kịch Trung Quốc (--> chao ôi thật phong phú thay), đã giành một lũ giải của cục và hội điện ảnh VN. Phô diễn văn hóa thô hơn Chuyện của Pao, quảng cáo du lịch thô lỗ chục lần Mười.."

Có lẽ trong thời gian tới, các Liên hoan phim nên được tổ chức ở một thành phố lớn như Hà Nội hay Thành phố Hồ Chí Minh thôi- những nơi dù sao trình độ dân trí cũng cao nhất nước- chứ cứ mỗi năm lại đi một tỉnh tổ chức như gánh xiếc rong thế này xem ra không ổn



Wisława Szymborska 2

Ba từ lạ lùng nhất


Khi tôi nói Tương lai
Âm tiết đầu tiên đã thuộc về quá khứ
Khi tôi nói Im lặng
Tôi phá hủy nó
Và khi tôi nói Không có gì
Tôi tạo ra một thứ
Không vô-thể nào có thể giữ


The Three Oddest Words

When I pronounce the word Future,
the first syllable already belongs to the past.

When I pronounce the word Silence,
I destroy it.

When I pronounce the word Nothing,
I make something no non-being can hold.


Tình thực sự

Tình thực sự. Có bình thường không nhỉ,
Có nghiêm túc, có là thực tế?
Thế giới nhận được gì từ hai người đó
Những kẻ sống trong thế giới của riêng mình?

Họ bên nhau trên bục vinh quang
Mà chẳng có lý do nào cả
Họ được chọn ra từ cả triệu người
Và họ nghĩ ắt phải là như vậy
Họ nhận được phần thưởng- nhưng vì sao thế?
Chẳng vì gì.

Ánh sáng sinh ra từ chốn hư vô
Sao chỉ cho họ và không cho ai cả?
Chẳng phải bất công ư? Ừ, đúng thế.
Nó phá vỡ những nguyên tắc được dựng xây kỹ lưỡng,
Và vứt bỏ đạo đức từ tít trên cao?
Phải, cả hai câu đều đúng.

Hãy nhìn kìa lứa đôi hạnh phúc
Chẳng lẽ họ không thể giấu nó ư?
Sao họ không vờ buồn rầu u uất
Dầu chỉ để thuận hơn trong mắt bạn bè?
Hãy nhìn họ cười- thật là phỉ báng
Những lời lẽ của họ- rõ ràng như thế nghĩa là sao
Và với những nghi lễ, trò chơi nhỏ bé
Những việc nhỏ nhặt được cả hai chia sẻ-
Đích thị đó là một âm mưu
Được bàn tính đằng sau nhân loại!

Thật khó biết mọi sự sẽ tới đâu
Nếu mọi người đều làm theo họ
Tôn giáo và thi ca sẽ còn đâu nương tựa?
Biết tưởng nhớ chi? Biết lên án điều gì?
Và liệu sẽ còn có ai
muốn ràng buộc mình trong những giới hạn?

Tình thực sự. Có cần không nhỉ?
Sự lịch duyệt và óc khôn ngoan khuyên ta im lặng
Coi nó như bê bối
trong những vòng tròn cao nhất của cuộc đời
Những đứa trẻ tốt đẹp nhất vẫn được sinh ra mà không cần tới nó
Trên hành tinh này, trong suốt một triệu năm qua
Người ta vẫn sinh tồn mà không cần tới nó
Nó xảy ra là chuyện hiếm cực kỳ

Hãy để những người không bao giờ tìm thấy tình thực sự
Tiếp tục nói rằng nó không tồn tại
Và với lòng tin đó,
Họ sống dễ hơn và chết cũng dễ hơn.

True Love

True love. Is it normal
is it serious, is it practical?
What does the world get from two people
who exist in a world of their own?

Placed on the same pedestal for no good reason,
drawn randomly from millions but convinced
it had to happen this way - in reward for what?
For nothing.
The light descends from nowhere.
Why on these two and not on others?
Doesn't this outrage justice? Yes it does.
Doesn't it disrupt our painstakingly erected principles,
and cast the moral from the peak? Yes on both accounts.

Look at the happy couple.
Couldn't they at least try to hide it,
fake a little depression for their friends' sake?
Listen to them laughing - its an insult.
The language they use - deceptively clear.
And their little celebrations, rituals,
the elaborate mutual routines -
it's obviously a plot behind the human race's back!

It's hard even to guess how far things might go
if people start to follow their example.
What could religion and poetry count on?
What would be remembered? What renounced?
Who'd want to stay within bounds?

True love. Is it really necessary?
Tact and common sense tell us to pass over it in silence,
like a scandal in Life's highest circles.
Perfectly good children are born without its help.
It couldn't populate the planet in a million years,
it comes along so rarely.

Let the people who never find true love
keep saying that there's no such thing.
Their faith will make it easier for them to live and die.

Entry for November 28, 2007

Có tình huống này đăng lại trên blog Nhã Thuyên khá hay ho về việc PR sách trên báo chí ở Việt Nam (blog public nên mạn phép để link)

  1. Người phê bình đồng thời là cộng tác viên của công ty sách viết bài điểm sách và gửi đăng báo.
  2. Công ty sách sử dụng bài của cộng tác viên và gửi cho các báo dưới dạng Thông cáo báo chí, thực chất là bài PR cho sách.
  3. Các báo đăng bài này: Với những trường hợp cộng tác viên tên tuổi (như Nhật Chiêu, Phạm Xuân Nguyên?) thì họ có thể để nguyên tên người viết (không rõ trường hợp này thì người viết có được nhuận bút không). Với những trường hợp cộng tác viên ít tên tuổi thì biên tập viên báo (hoặc một ai đó) sẽ lấy tên mình (hoặc tên trời ơi đất hỡi nào đó) để đăng bài và lấy nhuận bút.
  4. Kết quả là có sự xung khắc khi một bài điểm sách được xào xáo và đăng ở các báo khác nhau với những tên tác giả khác nhau. Các biên tập viên văn hóa của các báo sẽ lấy được nhuận bút cho những bài người khác viết (ngoài ra còn có khoản nào từ các công ty sách chi cho hay không thì không rõ)?. Không có ranh giới để độc giả phân biệt giữa một bài điểm sách/phê bình thực sự và công tâm và một bài PR giới thiệu sách do công ty sách gửi cho các báo.
  5. Trong trường hợp cụ thể nêu trên blog Nhã Thuyên, vấn đề là ở chỗ sự chưa xác định rành mạch giữa một bài PR và một bài phê bình thực sự, cũng như về quyền sở hữu bài viết của cộng tác viên.

Tuesday, November 27, 2007

Wisława Szymborska

img



Bon chen với bạn Lilia dịch thơ Wisława Szymborska nhưng mà hơi bị khó. imgTất nhiên là không hay bằng bạn Lilia.

Các khả năng

Em thích phim
Em thích mèo
Em thích hàng sồi trên phố Warta
Em thích Dickens hơn Dostoyevsky
Em thích việc em thích mọi người hơn là em yêu loài người
Em thích giữ kim chỉ trong tay, để phòng khi cần tới
Em thích màu xanh lá
Em không thích tìm một lý do để đổ lỗi cho tất cả.

Em thích các ngoại lệ
Em thích ra đi sớm
Em thích nói chuyện với các bác sĩ
Về những gì không phải bệnh tật
Em thích những hình minh họa cũ kỹ
Em thích cái việc ngớ ngẩn nhất đời
Là viết ra những bài thơ
Hơn cái việc ngớ ngẩn là không viết thơ
Và khi nói tới chuyện tình yêu
Thì em thích những lễ kỷ niệm không theo dịp
Những lễ kỷ niệm diễn ra vào tất cả các ngày.

Em thích các nhà đạo đức
Những người chẳng hứa hẹn em điều gì
Em thích lòng tốt khôn khéo hơn là lòng tốt dại khờ
Em thích toàn trái đất này chỉ mặc đồ dân sự
Em thích những quốc gia bị chinh phục hơn các quốc gia đi chinh phục
Em thích đặt chỗ trước
Em thích bất ổn kinh khủng hơn là trật tự kinh khủng
Em thích chuyện cổ Grimm hơn là trang nhất tin tức
Em thích lá không hoa hơn là hoa không có lá
Em thích những con chó không bị tỉa đuôi
Em thích những đôi mắt màu sáng
Bởi vì mắt em màu tối

Em thích những ngăn tủ
Em thích nhiều thứ mà em sẽ không nói
Thích chúng hơn nhiều thứ khác mà em cũng sẽ không nói
Em thích những số không thoải mái tự do
Hơn những số không ngay ngắn phẳng phiu
Em thích tuổi đời côn trùng hơn tuổi thọ của các vì sao
Em thích gõ vào gỗ
Em không thích hỏi còn lâu không và khi nào thế
Và em thích giữ cho mình một khả năng nào đó
Rằng sự tồn tại trên đời này ­có lý do của nó

Source:


Một số người thích thơ


Một số người- không phải là tất cả
Thậm chí không phải là đa số
Chỉ là một thiểu số nhỏ thôi.
Nếu không kể trường học,
Nơi người ta đến đó là bắt buộc
Và không kể bản thân các nhà thơ
Thì sẽ có hai người
Cho một nghìn người đang tồn tại.

Thích-

Nhưng người ta cũng thích mỳ gà
Thích lời khen tặng và thích màu xanh
Thích khăn choàng cũ
Thích chiếm ưu thế
Thích vuốt ve chó.

Thơ-

Nhưng thơ là gì nhỉ
Đã có nhiều câu trả lời mịt mờ
Nhưng tôi không biết và tôi không biết
Tôi chỉ bám lấy nó
Như bám vào tay vịn

Source



Tình yêu từ cái nhìn đầu

Cả hai người đều nghĩ
Cảm xúc bất chợt đã gắn họ với nhau
Lòng tin chắc cho dù đẹp đẽ
Nhưng không chắc chắn hẳn sẽ đẹp hơn

Họ nghĩ trước đó họ không thể biết nhau
Chẳng có gì từng xảy ra giữa họ
Nhưng trên đường phố, cầu thang, hành lang đó
Có thể triệu lần họ từng bước qua nhau.

Tôi muốn hỏi họ dù chỉ một câu
Nếu như họ có thể nhớ
Có thể vào một ngày nào đó
Họ đã đứng đối diện
trong má»™t khung cá»­a quay?

Có thể họ từng gặp nhau
Lúc tiếng “xin lỗi” cất lên trong đám đông?
Hay một câu trả lời “bạn nhầm điện thoại”?
Nhưng tôi biết trước câu trả lời
Không, họ không nhớ.

Họ sẽ ngạc nhiên biết chừng nào
Nếu biết rằng đã từ rất lâu
Số phận trêu đùa họ

Khi Số phận còn chưa là Định mệnh
Nó từng đưa họ tới thật gần
Để rồi lại đẩy họ ra xa
Nó từng chặn đường đi của họ
Ngăn tiếng cười chuẩn bị tới
Rồi lại nhảy sang bên chờ đợi

Hẳn cũng từng có những dấu hiệu
Nhưng lúc đó, họ chưa biết đọc chúng đâu

³ thể vào ba năm trÆ°á»›c đấy
Hay ngay mới thứ Ba vừa đây
Một chiếc lá chợt chao mình
Từ bờ vai bên này sang bờ vai bên ấy
Có thể một của rơi được nhặt
Một quả bóng từng biến mất

Trong bụi cây của tuổi ấu thơ.

Có thể là những tay nắm cửa
Hay những chiếc chuông ngân
Mà một bàn tay từng chạm tới
Nơi trước đó, bàn tay kia dừng đợi
Có thể là những va li nằm kế cận
Trong khoang hành lý chờ người
Hay cũng có thể họ từng chung
một giấc mơ mơ hồ khi trời sắp sáng

Nhưng mọi sự bắt đầu trên đời
Thực ra đều chỉ là tiếp nối
Và cuốn sách duyên phận cuộc đời
Luôn được mở từ trang giữa

Source


Entry for November 27, 2007

Well-said! I admire their courage and defiance! It's also a good sign that there are six lawyers from both Hanoi and Ho Chi Minh City willing to defend the two defendants and their defence arguments are forceful, honest and stick to the point.


Vietnam dissidents defiant in court despite jail term reductions

The Hanoi court reduced the prison sentence of human rights lawyer Nguyen Van Dai, 38, from five years to four, and the sentence of his 28-year-old colleague Le Thi Cong Nhan from four years to three.

But it upheld their May convictions under article 88 of spreading propaganda against the state, charges the two non-violent political activists rejected in their final words to the People's Supreme Court appeal hearing.

"I reject both trials because they never would have brought a fair and objective sentence for me," said Dai, flanked by two police officers. "The reason for my struggle is the lack of democracy and human rights in Vietnam."

Nhan also openly challenged the court, in a hearing that was watched via closed circuit television by foreign media and diplomats, calmly telling the panel that it was "still on the wrong path."

"Even if I had been freed today, it would have been like being moved from a small to a big prison," she said. "I would continue to express my opinion.


...

Dai's lawyer Bui Quang Nghiem also argued article 88 was unconstitutional.

"If a law runs counter to reality and international conventions, courage is needed to change or modify it," he said. "Dai and Nhan are innocent, and I ask for their freedom."


Entry for November 27, 2007




Thân cò- bức tranh được bán (ủng hộ?) với giá 3 tỷ đồng của Thiếu tướng, nhà văn, nhà báo, nhà thơ, nhà viết kịch, họa sĩ, nhạc sĩ, Tổng biên tập báo An Ninh Thế Giới Hữu Ước.


Theo nhà báo Lê Anh Hoài trên talawas (với thông tin tìm hiểu từ báo CAND) thì bức tranh này ban đầu dự định được đấu giá với giá khởi điểm 2 tỷ đồng với mục đích từ thiện. Nhưng theo thông tin ở đây, thì sau đó bức tranh này được chuyển sang bán trực tiếp chứ không đấu giá:
"
Thiếu tướng - nhà văn Hữu Ước cho biết: "Bức tranh "Thân cò" của tôi đã được một doanh nghiệp mua với giá 3 tỷ đồng thực sự là một nghĩa cử cao đẹp dành cho bà con dân tộc. "

Ngoài ra, bức tranh này còn được "ủng hộ" thêm 500 triệu đồng từ công ty Gold Long Thành.

Ngoài bức 3 tỷ này của Hữu Ước, còn có bức Mùa xuân của TS. Hoàng Quang Thuận (tìm hiểu trên Google thì là viện trưởng viện Công nghệ thông tin) cũng được “ủng hộ” 2 tỷ đồng.

Trước hết, cần nói các doanh nghiệp mua hay ủng hộ tranh này là vì mục đích từ thiện. Nhưng mặt khác khi họ quyết định bỏ ra 3 tỷ đồng để mua bức tranh của tướng Hữu Ước thay vì tặng trực tiếp 3 tỷ đồng đó cho quỹ từ thiện thì rõ ràng việc này hẳn có những lợi ích cho họ trong việc cầy cấy mối quan hệ cá nhân với tướng Hữu Ước và báo CAND. Về phía tướng Hữu Ước, tuy về mặt lý thuyết ông không có lợi gì trong việc này (mà ông còn phải hiến tặng một bức tranh Thân cò) nhưng trong trường hợp này, sở dĩ tranh của ông bán được với giá đó cũng là nhờ chức vụ và vị trí công việc của ông, và ông cũng có được cái danh (bán tranh với giá 3 tỷ, hay đã góp bức tranh với giá 3 tỷ có lẻ vào quỹ từ thiện). Bức tranh trị giá 3 tỷ đồng như vậy là về mặt giá trị tiền tệ sẽ tương đương với vài bức đỉnh cao nhất của danh họa Nguyễn Gia Trí. Vậy việc đó có phải là một hình thức lợi dụng chức vụ để mua danh không? (Lê Anh Hoài còn nêu ra khả năng lợi nhuận vật chất như sự “lại quả” của Quỹ từ thiện nhưng tạm bỏ việc đó ra vì chưa có cơ sở).

Những sự lố lăng trong các hoạt động nghệ thuật cho từ thiện ở nước ta ngày một nhiều. Trước đã có vụ đấu giá bức tranh đá quý có hình Quốc huy, giờ lại tới tranh của Hữu Ước (và Hoàng Quang Thuận- tiến sĩ, họa sĩ, nhà thơ, viện trưởng….). Báo Vietimes vẫn chửi rủa nghệ thuật đương đại thổi phồng giá trị những tác phẩm tồi tệ, lố lăng, sao không thấy lên tiếng về bức tranh có giá trị được thổi phồng lên tới hơn 3 tỷ này nhỉ?

Đây, tìm được trong bài Vietimes nói về Hữu Ước (giọng điệu ve vuốt, thật khác xa với khi viết về các nhà văn thực sự rất có tài như Nguyễn Huy Thiệp).

“Nhưng việc ông làm thơ và vẽ quả thực là một bất ngờ lớn. Vài năm trước đây, ông chưa bao giờ nghĩ mình làm nổi một câu thơ, một dòng nhạc và càng không nghĩ vẽ một bức tranh. Nhưng tất cả đã đến. Chính ông cũng ngạc nhiên vì điều này...”

(Quả là con người xuất chúng, vừa mới vẽ tranh vài năm đã bán được với giá 3 tỷ! ).

Còn đây là lời trần tình của Hữu Ước “người đàn ông nhiều nước mắt” về sáng tác nghệ thuật của ông:

“Tôi là một vị tướng mà vừa rồi tôi viết một bài hát rất buồn. Tôi có quyền có chức, tôi không thiếu một cái gì hết nhưng trong lòng lắm lúc tôi cô đơn, lắm lúc tôi buồn, lắm lúc tôi nghĩ về cái nọ cái kia. Cho đến giờ người ta có hàng ngàn bài hát, ít ai làm bài hát về nỗi buồn vậy mà tôi làm bài hát về nỗi buồn. Tôi là thế. Tôi có tất cả mọi thứ, có quyền, có tiền, có chức, đang ở hào quang. Tôi làm bài hát về nỗi buồn. Có ai cấm đâu.” (Phải, thường dân sao biết được là quan chức cũng có những nỗi buồn, rất buồn là đằng khác)


Còn đây là bài cũng trên Vietimes với tiêu đề “Nhà văn, nhà báo, nhà thơ… cần “danh”, hehe.

“Nếu anh không có tài, không có vốn sống, không có "tâm" thì dù anh rất cố viết, rất nhờ cậy người này, người nọ, rất cố in sách thật nhiều, cố quảng cáo thật nhiều... ấy vậy vẫn chẳng có "danh", bạn đọc vẫn chẳng biết anh là ai, sách của anh để ngoài quầy không có người để ý, bài viết anh đăng báo không chút tiếng vang, thơ anh in chẳng ai nhớ.

Nên thế, đã mang danh "nhà văn, nhà báo, nhà thơ ..." mà tác phẩm viết ra không ai biết, họ sẽ làm mọi cách để cho thiên hạ thấy cái "Danh lớn" của mình. Mà phải có "danh" như vậy, mới "oai", mới "nổi".”

Về cá nhân ông Hữu Ước, tôi không nhận xét gì. Tôi nghÄ© ông là má»™t người có tài làm báo, có cái nhạy cảm của nhà kinh doanh, nhờ thế đã Ä‘Æ°a tờ An Ninh Thá
º¿ Giá»›i từ má»™t tờ báo má»›i toe thành tờ lá cải số má»™t của Việt Nam. Còn về tài viết văn, thÆ¡, sáng tác kịch, vẽ tranh, viết nhạc của ông thì xin không bàn tá»›i vì chÆ°a từng (và cÅ©ng không có ý định) đọc/nghe/xem tác phẩm của ông.

Duy chỉ có điều cảm thấy là ông quá hám danh, cái hám danh của một người vừa muốn làm quan vừa muốn biết đến như một nghệ sĩ có tài thực thụ. Sự hám danh đó của ông đã ảnh hưởng xấu tới tờ báo của ông cũng như tới những người từng cộng tác với ông ta. Nói như lời nhà văn Nguyễn Ngọc Tư thì tờ An Ninh Thế giới chỉ chăm chăm nghĩ sao cho hàng tuần có bài mới ca ngợi Tổng biên tập. Và phong cách lưu manh báo chí điển hình của tờ Vietimes hiện nay có lẽ được định hình do cách viết báo kết hợp sến+ rao giảng+ giật gân + chụp mũ từ báo An ninh thế giới sang.

Kafka bên bờ biển và Magnolia

Nghi vấn của bạn Nam Giang về việc Magnolia và Kafka bên bờ biển - ai "ăn cắp" ai?
Magnolia và Kafka bên bờ biển - ai "ăn cắp" ai?
Quan điểm cá nhân của tớ là không có sự ăn cắp nào. Có thể hoàn toàn trùng hợp tình cờ, cũng có thể Murakami chịu ảnh hưởng của phim Magnolia nhưng ảnh hưởng đó chưa đủ lớn để coi là "ăn cắp".
Btw, chi tiết mưa cóc nhái là một điển tích trong Kinh Thánh khi Moses định đưa người Do Thái ra khỏi Ai Cập. Ý nghĩa của nó theo tôi hiểu là sự can thiệp của số phận, sự nhỏ nhoi của con người trước các thế lực siêu nhiên, một thời khắc thay đổi mạnh mẽ trong cuộc đời những người liên quan, và sự hòa hợp và thỏa ước (giữa người Do Thái với Thượng Đế, giữa các nhân vật trong cả truyện- phim).

Entry for November 27, 2007

1. Nhân trên blog của bác Dong A và bác Sonata đều có nói ít nhiều tới Chiến tranh và hòa bình

“…Tất cả chúng ta đều theo đạo luật Cơ đốc giáo về sự nhẫn nhục và bác ái, theo đạo luật ấy chúng ta đã dựng lên bốn mươi lần bốn chục ngôi nhà thờ ở Moskva, thế mà hôm qua người ta đem một người lính đào ngũ ra dùng roi sắt quất cho đến chết, và một ông linh mục, chính kẻ phụng sự đạo yêu thương và tha thứ đó đã giơ cây thánh giá cho người lính kia hôn trước khi bị hành hình" - Piotr suy nghĩ như vậy, và tất cả sự dối trá được mọi người thừa nhận ấy, dù chàng có quen với nó đến đâu chăng nữa, cũng vẫn khiến chàng kinh ngạc như một điều gì mớỉ mẻ. "Ta hiểu sự dối trá và sự hỗn loạn này, - Piotr nghĩ, - nhưng ta làm thế nào nói ra với họ tất cả những điều ta hiểu? Ta đã từng thử nói và bao giờ cũng thấy rằng trong thâm tâm họ cũng hiểu như ta, chỉ có điều là họ cố tình không trông thấy nó. Như vậy nghĩa là cần phải như thế mới được! Nhưng còn ta, ta biết trốn đi đâu?". Piotr có cái khả năng bất hạnh của một số người, nhất là những người Nga, là có thể thấy và tin rằng có thể có cái chí thiện, có chân lý, nhưng lại cũng nhìn thấy quá rõ cái ác và sự giả dối của cuộc sống, nên không thể tham dự một cách đến nơi đến chốn vào cuộc sống được. Dưới mắt chàng bất cứ lĩnh vực hoạt động nào cũng đều gắn liền với cái ác và sự dối trá. Dù chàng có muốn thử làm việc gì thì cái ác và sự dối trá cũng đẩy chàng và và chặn hết lối đi của chàng. Nhưng chàng vẫn phải sống, vẫn phải làm một công việc gì.
(Chiến tranh và hòa bình, phần VIII, chương 1).

2. Trích công văn về Diễn đàn các nhà khoa học trẻ trên blog bác quachhiennb

Nhằm cổ vũ các phong trào thi đua sáng tạo trong lao động, học tập, nghiên cứu của thanh thiếu nhi, tạo ra một diễn đàn thiết thực và sôi nổi của những Nhà khoa học trẻ Việt Nam hướng tới Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ IX của Đoàn TNCS Hồ Chí Minh; TW Đoàn phối hợp với Bộ Khoa học và Công nghệ và các Bộ, ngành hữu quan tổ chức Festival Sáng tạo trẻ toàn quốc lần thứ II tại Thủ đô Hà Nội từ ngày 24-25/11/2007. Trong khuôn khổ Festival sẽ tổ chức Diễn đàn các nhà khoa học trẻ Việt Nam. Diễn đàn là nơi các Nhà khoa học trẻ gặp gỡ, trao đổi, hiến kế với Đảng, Nhà nước trong việc hoạch định các chủ trương, chính sách, đặc biệt là các chính sách liên quan đến lĩnh vực phát triển khoa học, công nghệ trong thời kỳ mới….”


Tính chất diễn đàn như thế trách gì chẳng có tình trạng sau như nêu ra trên blog bác Quách Hiền:

“Nghe nói, phát giấy mời là 500 nhà khoa học nhưng số người đến dự chắc khoảng 200. Từ xưa tới nay, rất nhiều nhà khoa học “chẻ” kêu là không có diễn đàn, nhưng đến khi có diễn đàn thì không thiết đến dự. Lại nữa, đang giữa buổi thảo luận mọi người bỏ về không ít.”


Cho tới bao giờ trí thức mới được coi như một lực lượng độc lập có tiếng nói và quan điểm của mình và được phép thể hiện quan điểm và tiếng nói ấy một cách tự do, chứ không phải là một đám bâu xâu làm cảnh mà chức năng cao quý nhất là được hạ cố cho phép “gặp gỡ, trao đổi, hiến kế với Đảng, Nhà nước”?
Đến chừng nào thì các nhà khoa học “trẻ” mới không còn bị xếp chung vào trong phong trào “thi đua sáng tạo trong lao động, học tập, nghiên cứu của thanh thiếu nhi”? Những cái lồng không nan (theo chữ của bác Đức Thành ở đây- mượn lại từ thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh) còn ràng buộc tư tưởng trí thức Việt Nam tới bao giờ?

Ở lâu trong những cái lồng không nan ấy, dần dần người ta sẽ giống như những chú chó trong thí nghiệm của Pavlov tự thích nghi với nó, coi nó là điều kiện để tồn tại, là thế giới duy nhất mà họ có thể biết và được phép biết. Họ sẽ đánh mất cả khả năng kinh ngạc trước nó như Piotz (Pie), và sẽ gắng để không trông thấy nó. Khi mà họ không cần phải gắng cũng không trông thấy nó thì coi như là họ đã thành công trong việc hòa mình cũng hệ thống.


Sunday, November 25, 2007

Entry for November 25, 2007

Hehe, khách mời lần này của Vietimes là nhà phê bình "lừng danh" Nguyễn Hòa. Nguyễn Hòa làm trưởng ban Văn hóa báo Nhân dân, nên tất nhiên là an toàn đối với Vietimes rồi. Chẳng thế mà được Vietimes tôn xưng là "nhà phê bình lừng danh".

Khắc vía tiến sĩ giấy: Nhà phê bình lừng danh Nguyễn Hoà!

Những người lần này được điểm tên đạo văn (mới trong bài một): Trần Đức Ngôn, Trần Quốc Vượng, Hà Minh Đức, và đặc biệt là Đỗ Lai Thúy.
Đoạn này đọc hơi buồn cười:
"
Với ông Trần Đức Ngôn, tôi cư xử rất đàng hoàng, ít ra thì ông ta cũng là hiệu trưởng một trường đại học. Viết xong bài, tôi gửi cho anh Văn Giá. Văn Giá là chủ nhiệm Khoa sáng tác - lý luận của Đại học Văn hoá Hà Nội. Nhờ Văn Giá chuyển cho ông ấy và nhờ bảo rằng nếu ông ta xin lỗi thì tôi cho qua, không xin lỗi thì tôi công bố, lúc đó chẳng trách tôi được. Nhưng ông Ngôn đã không xin lỗi. Không xin lỗi thì tôi công bố. Thật ra thì phần lớn các trường hợp tôi đều gọi điện thông báo trước. Nếu người đó đủ bản lĩnh và đủ sự liêm sỉ thì tôi cho qua, còn nếu không thì “tiên trách kỷ, hậu trách nhân”.

Không hiểu ông Hòa đòi ông Ngôn xin lỗi ai vì đạo văn (và không công khai)? Chả nhẽ lại xin lỗi ông Hòa vì ông Hòa phát hiện ra?

Bổ sung:
Phần hai: "Đạo chích" càng lão luyện, lý luận càng hợp tai!
Đoạn này về ông GS Lê Văn Lan buồn cười thế :D.

"Nhưng về sau, do sự chuyên sâu của khoa học, khoa học ngày càng chia nhỏ ra, người nghiên cứu buộc phải chuyên sâu, nên đôi khi người ta chẳng cần đến nền tảng ấy nữa. Ví dụ trên báo Thiếu niên Tiền phong hồi tháng 9: GS Lê Văn Lan dạy sử cho học sinh thế này: Nhân dân ta xưa vì kính trọng Lý Bí nên kiêng luôn chứ Bí, kiêng luôn cả việc gọi tên quả bí là quả bầu!

PV: Có lần tôi xem trên ti vi, vị giáo sư trên có nói: Lý Thường Kiệt là người họ Lý, vì thường xuyên “hào kiệt” nên mọi người tụng xung là Lý Thường Kiệt. Và kinh bang tế thế có nghĩa là người làm kinh tế. GS còn nhầm lẫn huống gì học sinh? Theo anh, nguyên nhân do đâu?

NH: Do họ thiếu “phông” tri thức cơ bản. Làm nghề gì anh cũng phải có một cái “phông” tri thức cơ bản. Nếu không thì sẽ nói bừa!"



Entry for November 25, 2007

Sonnet LXXX

Pablo Neruda

Và bây giờ em là của anh.
Hãy nghỉ ngơi với giấc mơ em nằm trong giấc mơ anh.
Tình yêu, nỗi đau và công việc, tất cả hãy ngủ ngoan, bây giờ.
Màn đêm trôi đi trên những bánh xe vô hình
và em nguyên sơ bên anh như viên hổ phách đang nồng say giấc.

Không ai nữa, em yêu, sẽ ngủ trong những giấc mơ của anh.
Em sẽ đi, chúng ta sẽ cùng đi, trên sóng nước thời gian.
Không ai nữa sẽ xuyên qua bóng tối cùng anh
chỉ em, mãi mãi xanh tươi, mãi mãi mặt trời, mãi mãi vầng trăng.

Đôi bàn tay em đã hé mở dịu dàng
và những mong manh khẽ khàng vô thức
mắt em khép lại như đôi cánh chim màu xám,
và anh bay theo sau, bay theo sóng nước em, sóng nước mang anh đi mãi.

Đêm sâu, thế giới và gió mang theo số phận của riêng mình.
Không em, anh chỉ là giấc mơ của em, chỉ vậy, và chỉ vậy mà thôi.


Sonnet LXXX

And now you're mine. Rest with your dream in my dream.
Love and pain and work should all sleep, now.
The night turns on its invisible wheels,
and you are pure beside me as a sleeping amber.

No one else, love, will sleep in my dreams. You will go,
we will go together, over the waters of time.
No one else will travel through the shadows with me,
only you, evergreen, ever sun, ever moon.

Your hands have already opened their delicate fists
and let their soft drifting signs drop away;
your eyes closed like two grey wings, and I move

after, following the folding water you carry, that carries
me away. The night, the world, the wind spin out their destiny.
Without you, I am your dream, only that, and that is all.




Saturday, November 24, 2007

Entry for November 24, 2007

Đọc bài này của bạn Phanxine, thấy Liên hoan phim nước mình quả là hề. Còn hài hơn truyện cười của Azit Nezil hay truyện Tinh thần Thể dục của cụ Nguyễn Công Hoan!.

Trích đoạn:

"Trong cuộc họp báo sáng 21/11, khi báo chí hỏi lãnh đạo tỉnh Nam Định về lý do tại sao buổi chiếu phim hoạt hình lại vắng đến thế, một đồng chí trong BTC lại để… “bại lộ” một thông tin không biết nên vui hay nên buồn, rằng: “Không biết trường nào được phân công xem phim này mà lại để báo chí kêu vắng thế?” (?!).

http://netlife.vietnamnet.vn/vn/machleo/12137/index.aspx

Trong tọa đàm ngày 22.11 với chủ đề “Để phim VN đến với khán giả” đã có một quan chức trong hệ thống phát hành phim của một tỉnh mạnh miệng tuyên bố: “Tôi có thể gọi điện thoại cho chủ tịch tỉnh để huy động một trường học đi xem phim”."


2. Bài này trên VNN đề nghị tăng lương tự động theo giá. Chính sách như thế sẽ rất rủi ro trong việc làm lạm phát gia tăng. Bài học "bù giá và lương" và lạm phát phi mã những năm 1987-88 tới giờ chắc nhiều người đã quên?

Chống tăng giá? Nên áp dụng chính sách tăng lương tự động!
Trích:

"Cách thức để giảm thiểu sự kỳ vọng này của công chúng là Chính phủ nên áp dụng chính sách tăng lương tự động hàng năm với tỷ lệ bằng tốc độ tăng chỉ số giá cộng với một con số cố định nào đó (3% hay 5% chẳng hạn). Ngoài ra, để cho công chúng bớt có cảm giác, có thể áp dụng chính sách một năm tăng lương 2 lần. Khi đó, mỗi lần chỉ khoảng 5% sẽ không có tác động lớn."

Entry for November 24, 2007

Bài thơ tình thứ 10: Chúng mình đã đánh mất

(Pablo Neruda)


Chúng mình đã đánh mất cả hoàng hôn này
Tối nay, không còn ai thấy mình tay trong tay
Vào lúc đêm xanh đang xa lìa thế giới

Từ cửa sổ phòng mình, anh thấy
Lễ hội của hoàng hôn trên đỉnh núi xa xôi

Có đôi khi, một mẩu mặt trời
cháy rụi
như đồng xu trong tay anh

Anh nhớ em mà tâm hồn se sắt
Với nỗi buồn chỉ riêng em biết được thôi.
Em đang ở đâu?
Với ai?
Nói những điều gì?
Sao tình yêu trọn vẹn lại tới với anh bất chợt
Khi anh thật buồn và em thật xa xôi?

Cuốn sách rơi,
Cuốn sách mình vẫn mở khi hoàng hôn tới
Chiếc áo choàng của anh cuộn lăn
Như chú chó bị thương dưới chân anh

Và vẫn vậy, em lùi xa trong những buối tối
Về nơi hoàng hôn xóa nhòa những bức tượng.


X: We Have Lost Even

We have lost even this twilight.
No one saw us this evening hand in hand
while the blue night dropped out of the world.

I have seen from my window
the fiesta of sunset in the distant mountain tops.

Sometimes a piece of sun
burned like a coin between my hands.

I remembered you with my soul clenched
in the sadness of mine that you know.

Where were you then?
Who else was there?
Saying what?
Why will the whole of love come on me suddenly
when I have sad and feel you are far away?

The book fell that is always turned to at twilight
and my cape rolled like a hurt dog at my feet.

Always, always you recede through the evenings
towards where the twilight goes erasing statues.

Entry for November 24, 2007

Buổi sáng nghe Aimee Mann. Giọng cô Mann nghe rất thích, nhàn nhã. Up một bài.

Choice in the Matter

Aimee Mann

(And if this is one of your ten thousand dollar hours
Don't forget to write it down
Help is on the way)

Skip the cloak and dagger bit
Don't you know we're sick of it
As much as I would like to stay
The message light just blinks away
And while I'm here you won't push play

So you leave me no choice in the matter
You leave me no choice in the matter
You leave me no choice in the matter
You leave me no

Option to indulge in this
Exercise in cowardice
Ignorance without the bliss

'Cause you leave me no choice in the matter
You leave me no choice in the matter
You leave me no choice in the matter
You leave me no

'Cause I know where this boat will go
Pulled down by the undertow
It's lucky I know
How to row

So row, row, row your boat
Gently down the stream
I hope you drown and never come up

'Cause you leave me no choice in the matter
You leave me no choice in the matter
You leave me no choice in the matter
You leave me no


yfla.wrap("This multimedia content requires Flash version 9 and above.", "Upgrade Now.", "http:\/\/www.adobe.com\/shockwave\/download\/download.cgi?P1_Prod_Version=ShockwaveFlash", "");To view this multimedia content, please enable Javascript.
Get this widget | Track details | eSnips Social DNA
img

Tagore 2

Dịch thêm một số bài trong tập Người làm vườn của Tagore. Bài số 16 và 31 có lẽ chịu ảnh hưởng của bản dịch Đào Xuân Quý do đã đọc từ trước đó.


16

Hands cling to hands and eyes linger on eyes: thus begins the record of our hearts.
It is the moonlit night of March; the sweet smell of henna is in the air; my flute lies on the earth neglected and your garland of flowers in unfinished.
This love between you and me is simple as a song.
Your veil of the saffron colour makes my eyes drunk.
The jasmine wreath that you wove me thrills to my heart like praise.
It is a game of giving and withholding, revealing and screening again; some smiles and some little shyness, and some sweet useless struggles.
This love between you and me is simple as a song.
No mystery beyond the present; no striving for the impossible; no shadow behind the charm; no groping in the depth of the dark.
This love between you and me is simple as a song.
We do not stray out of all words into the ever silent; we do not raise our hands to the void for things beyond hope.
It is enough what we give and we get.
We have not crushed the joy to the utmost to wring from it the wine of pain.
This love between you and me is simple as a song.




Tay nắm chặt tay và mắt chìm sâu trong mắt; câu chuyện tình yêu đôi ta bắt đầu như vậy.
Đó là một đêm trăng sáng tháng Ba; hương henna ngọt ngào lan tỏa trong thinh không.
Cây sáo của anh buông lơi trên mặt đất còn vòng hoa của em vẫn dở dang
Tính yêu của anh và em giản đơn như một bài hát.
Tấm mạng màu vàng nghệ của em khiến mắt anh say đắm.
Vòng hoa nhài em cài cho anh khiến tim anh run lên như nhận một lời khen tặng.
Đó là trò chơi của trao nhận và gìn giữ, hé lộ và che giấu; nụ cười và e lệ, và những cuộc đấu tranh vô ích nhưng lại rất đỗi ngọt ngào.
Tình yêu của anh và em giản đơn như một bài hát.
Chẳng có bí ẩn nào ở ngoài hiện tại; chúng ta không gắng tìm những điều không thể
Chẳng có bóng tối nào sau sự mê say; chúng ta không dò dẫm tới những gì sâu thẳm tối tăm.
Tinh yêu của anh và em giản đơn như một bài hát.
Chúng ta không rải lời nói của mình vào im lặng vô biên; chúng ta không với tới hư vô để tìm lấy những điều vô vọng.
Những gì chúng ta trao và nhận cũng đủ lắm rồi.
Chúng ta không nghiền nát niềm vui để từ đấy vắt ra chất rượu khổ đau
Tình yêu của anh và em giản đơn như một bài hát.

19

You walked by the riverside path with the full pitcher upon your hip.
Why did you swiftly turn your face and peep at me through your fluttering veil?
That gleaming look from the dark came upon me like a breeze that sends a shiver through the rippling water and sweeps away to the shadowy shore.
It came to me like the bird of the evening that hurriedly flies across the lampless room from the one open window to the other, and disappears in the night.
You are hidden as a star behind the hills, and I am a passer-by upon the road.
But why did you stop for a moment and glance at my face through your veil while you walked by the riverside path with the full pitcher upon your hip?



Em đi dọc bờ sông với chiếc bình trĩu nặng bên hông
Sao em lại quay mặt và nhìn anh, sau tầm mạng che lay động?
Từ trong bóng tối, cái nhìn của em đến với anh như một cơn gió làm mặt sông gợn sóng rồi lăn tăn chạy mãi tới bờ xa
Đến với anh như con chim đêm vội vàng bay ngang căn phòng không đèn đóm, bay từ cửa sổ này tới cửa sổ kia, để rồi mất hút trong đêm đen sâu thẳm.
Em ẩn náu như một vì sao sau những rặng đồi, còn anh chỉ là một kẻ lữ hành trên con đường thiên lý.
Nhưng sao em lại dừng bước và nhìn anh qua tấm mạng
Khi em đi dọc bờ sông với chiếc bình trĩu nặng bên hông.


22

When she passed by me with quick steps, the end of her skirt touched me.
From the unknown island of a heart came a sudden warm breath of spring.
A flutter of a flitting touch brushed me and vanished in a moment, like a torn flower petal blown in the breeze.
It fell upon my heart like a sigh of her body and whisper of her heart.



Khi nàng đi qua tôi bằng những nhịp chân nhanh, tà váy nàng chạm vào tôi thật khẽ.
Từ một miền hoang đảo trong tim tôi, bỗng chợt có hơi thở mùa xuân ấm áp.
Váy nàng khẽ rung lên lướt nhẹ, rồi tất cả biến mất trong phút giây, như những cánh hoa rơi được thổi tung trong gió.
Trong tim tôi cảm thấy đó chính là tiếng thở dài của thân thể nàng, là tiếng thì thầm của trái tim nàng.

30

You are the evening cloud floating in the sky of my dreams.
I paint you and fashion you ever with my love longings.
You are my own, my own, Dweller in my endless dreams!
Your feet are rosy-red with the glow of my heart's desire,
Gleaner of my sunset songs!
Your lips are bitter-sweet with the taste of my wine of pain.
You are my own, my own, Dweller in my lonesome dreams!
With the shadow of my passion have I darkened your eyes, Haunter of the depth of my gaze!
I have caught you and wrapt you, my love, in the net of my music.
You are my own, my own, Dweller in my deathless dreams!

30

Em là làn mây đêm bay lượn trên bầu trời giấc mơ anh
Anh vẽ em, nặn hình em bằng những khát khao tình yêu vô tận
Em là của anh, của riêng anh. Em, người cư ngụ trong những giấc mơ bất tận của anh!

Đôi chân em rạng rỡ tựa đóa hồng, đó là vì khao khát anh rực cháy.
Em đã hái về tất cả những bài hát của anh về hoàng hôn
Đôi môi em ngọt ngào và cay đắng, đó là vì đã nếm chất rượu thương đau của anh.
Em là của anh, của riêng anh. Em, người cư ngụ trong những giấc mơ bất tận của anh!

Vì những khoảng tối của đam mê anh nên mắt em màu tối. Em, người đã đến những nơi sâu nhất anh từng thấy.
Anh đã bắt được em và bao bọc em, tình yêu của anh, trong tiếng nhạc của lòng anh.
Em là của anh, của riêng anh. Em, người cư ngụ trong những giấc mơ bất tận của anh!


31

My heart, the bird of the wilderness, has found its sky in your eyes.
They are the cradle of the morning, they are the kingdom of the stars.
My songs are lost in their depths.
Let me but soar in that sky, in its lonely immensity.
Let me but cleave its clouds and spread wings in its sunshine.

31

Trái tim anh là con chim chốn hoang vu, đã tìm được bầu trời trong mắt em
Mắt em là cái nôi của buổi sáng, là vương quốc của những vì sao.
Những bài ca anh hát đã lạc vào trong chiều sâu của đôi mắt ấy
Hãy để anh bay lượn trên bầu trời này, trong sự mênh mông cô đơn
Hãy để anh rẽ những tầng mây và sải cánh tung bay trong ánh mặt trời.

Friday, November 23, 2007

Entry for November 23, 2007

Tia sáng có một loạt bài mới, để từ từ đọc.
Bài này có cách hiểu không chính xác:

Một mệnh lệnh tai quái

"Nông thôn, nông dân vẫn đang là vấn đề “nóng” tại Quốc hội. “Tốc độ tăng của nông nghiệp thời gian qua chỉ 3,5%, nhưng đây lại là khu vực có dân số rất lớn và thu nhập rất nhỏ, trong khi giá tiêu dùng lên 8% thì rõ ràng đời sống của họ thấp đi”


Tăng trưởng 3,5% trong khu vực nông nghiệp là tăng trưởng thực tế, tức là đã tính cả mức tăng của lạm phát rồi, chứ không phải tăng trưởng danh nghĩa. Do đó với tăng trưởng 3,5% thì có thể nói một cách trung bình là thu nhập người dân nông dân vẫn tăng lên chứ không thấp đi như bài báo viết. Tuy nhiên, nếu tính cả tốc độ tăng dân số thì tính ra thu nhập trung bình của người dân nông thôn sẽ tăng không đáng kể, và nếu tính theo cơ cấu thu nhập thì rất có thể việc lạm phát tăng sẽ làm cho số hộ nghèo tăng lên: như bài báo của TS Vũ Thành Tự Anh trên TBKTSG thì tháng 10/2007 so với 10/2006, số hộ thiếu đói ở nông thôn đã tăng khoảng 40% trong đó có phần đóng góp của lạm phát (bên cạnh thiên tai, dịch bệnh...)- nhất là vì cơ cấu tiêu dùng của nhóm nghèo lại có tỷ trọng chi tiêu lương thực thực phẩm cao trong khi lương thực thực phẩm lại là các mặt hàng có tốc độ tăng giá cao nhất (chừng hơn 12%).

Đây chỉ là một chi tiết nhỏ trong bài nhưng tôi nghĩ là ở Việt Nam nhiều người vẫn nghĩ như vậy tức là nếu tăng trưởng GDP 8% trong khi lạm phát cũng tăng 8% thì có nghĩa là thu nhập chẳng cải thiện gì (nếu không lầm thì chính TS Nguyễn Quang A cũng nhầm lẫn điểm này). Tư duy đó có thể cũng lý giải cho việc nhiều người muốn lạm phát thấp hơn tăng trưởng là mục tiêu (vì như thế mới là tăng trưởng thực dương!) trong khi thực ra ngay cả khi lạm phát lớn hơn tăng trưởng thì vẫn là sự cải thiện về thu nhập. Tôi nghĩ có thể không ít đại biểu Quốc hội cũng có cách nghĩ tương tự. Btw, lúc nào rảnh để thử tìm hiểu thêm về hoạt đông của Quốc hội, chứ hiện nay tôi thấy Quốc hội chẳng khác gì kiểu thi vấn đáp trong đó các thầy có thể quay thí sinh nhưng kiểu gì cũng phải cho thí sinh qua sau khi thí sinh đã nhún nhường e thẹn nhận lỗi nào đó (thí sinh nào càng nhún nhường e thẹn thì lại càng được khen). Thành ra cái ấn tượng về sự dân chủ của Quốc hội nó hơi nhiều hơn mức thực tế (khi người dân chứng kiến tường thuật tranh luận trong Quốc hội và thấy một số đại biểu hùng hồn chất vấn các Bộ trưởng tái mặt tái mày và nghĩ Quốc hội thế là thực sự dân chủ và có tiếng nói quan trọng).

Đọc bài này thì cũng chẳng biết nói gì: Đó là câu chuyện về chính quyền xã, huyện ở Quảng Bình bắt dân phải giữ bom trong nhà để "
bảo vệ hiện trường... chờ cấp trên về khám nghiệm và xử lý"!
Đúng là tính mạng người dân bị coi chả ra gì :(

Viết thêm để trả lời câu hỏi của chị sonata. Chỉ số tăng trưởng kinh tế được tính là chỉ số tăng trưởng kinh tế thực tế nghĩa là nó căn cứ vào một mức gía cố định để loại trừ tác động của việc tăng giá. Chẳng hạn lấy năm 2000 làm năm tính giá thì GDP năm 2006 sẽ được tính theo giá năm 2006 (là GDP danh nghĩa) sau đó sẽ được quy đổi căn cứ vào độ trượt giá để tính GDP năm 2006 theo giá của năm 2000 (gọi là GDP thực tế). Cũng tương tự, ta sẽ tính được GDP thực tế năm 2007. Sau đó tính được tỷ lệ tăng trưởng GDP năm 2007 từ hai con số GDP 2006 và GDP 2007.

Như vậy yếu tố lạm phát đã được tính đến khi tính toán tăng trưởng GDP rồi. Nếu không mọi người có thể thấy ngay sự vô lý, ví dụ lấy tăng trưởng trung bình là 7% trong 10 năm gần đây (giả dụ thôi nhưng cũng gần với con số thực) và lạm phát là 6% nếu tăng trưởng này là tăng trưởng trước khi tính tới lạm phát thì tăng trưởng thực tế sẽ chỉ xấp xỉ 1%, nếu lại tính tăng dân số nữa thì GDP đầu người sẽ còn giảm đi chứ chẳng tăng lên như tất cả chúng ta đều thấy.
Chính vì đa số nhân dân không hiểu điều này (trong đó có cả nhiều nhà báo, nhà khoa học và kể cả đại biểu quốc hội) nên tôi nghĩ mục tiêu tăng trưởng cao hơn lạm phát phần náo có cả tính dân túy (populist) và chính trị trong đó. Đó cũng có thể là lý do tại sao 90% đại biểu Quốc hội bỏ phiếu cho mục tiêu này (tôi nghĩ là có không ít người trong số đó cũng nghĩ giống chị sonata hay nhà báo trên báo Tia Sáng rằng tăng trưởng mà thấp hơn lạm phát thì đời sống nhân dân sẽ bị giảm sút). Đây cũng chính là điểm hạn chế của việc để Quốc hội không chuyên quyết định các chính sách kinh tế quốc gia.

2. Bài này yêu cầu cải cách tòa án theo hướng tăng quyền độc lập cho tòa




Tòa án phải độc lập xét xử



Nếu thay đổi những điều này thì có lẽ sẽ phải thay đổi triệt để pháp luật thậm chí kể cả chỉnh sửa lại Hiến pháp theo hướng Tam quyền phân lập.

"Phải thừa nhận rằng hiện nay chúng ta vẫn coi Tòa án như một cơ quan hành chính và người thẩm phán như là một công chức trong hệ thống hành chính. Phải thay đổi nhận thức theo hướng thừa nhận vị trí đặc biệt của Tòa án và của người thẩm phán...."

Hóa ra là có quy định dưới đây à? Theo tôi, quy định này không hợp lý.
"Việc quy định trách nhiệm bồi hoàn về vật chất của thẩm phán khi xét xử oan sai cho dù nhằm tăng cường trách nhiệm của thẩm phán, nhưng điều đó hoàn toàn có khả năng dẫn đến việc người thẩm phán sẽ ‘san sẻ’ trách nhiệm với tập thể thông qua việc duyệt án, thỉnh thị án, hoặc việc Tòa án cấp trên ngại ngần khi cải sửa án của Tòa án cấp dưới."

3. Tia Sáng vẫn là tờ báo tiến bộ nhất ở Việt Nam, cho dù chắc cũng chả mấy ai đọc. Chỉ ri
êng tờ này dám đăng các ý kiến đòi hỏi cải cách hẳn nhiều nguyên tắc của thể chế. Đó là nhìn một cách tích cực, còn nếu nhìn một cách tiêu cực thì có thể Đảng và Nhà nước xem đây như một thứ van xả cho dân trí thức bí hơi trong nước khỏi ngột ngạt quá, một thứ diễn đàn của các vị với nhau, còn ngoài ra chẳng ai quan tâm.

Tranh luận dựa trên lý lẽ
Bài này của Phạm Duy Nghĩa vạch ra những điểm bất cập cơ bản nhất của Quốc hội, trong cái chuyện cứ xuân thị nhị kỳ, gần 500 đại biểu từ khắp cả nước lại tụ họp ở Hội trường Ba Đình (sắp bị đập) để thông qua các quyết nghị quan trọng của quốc gia, nhưng họ lại thiếu cả năng lực lẫn sự hỗ trợ về mặt thế chế để có thể làm tốt công việc này. Thành ra kết cục là họ cũng chẳng có được lý lẽ để có thể tranh luận.

Một nguyên nhân như ông Nghĩa nêu ra đó là việc chúng ta chưa có xã hội dân sự, để có thể đóng vai trò phản biện (gọi theo kiểu Tây là checks and balances- kiểm soát và cân bằng- có lẽ đúng hơn) đối với Nhà nước. Ông Nghĩa cũng đề xuất tới khía cạnh ngân sách cho đại biểu Quốc hội và việc các vị này chỉ đóng vai trò kiêm nhiệm mà không thực sự là nghị viên chuyên nghiệp (không có văn phòng riêng, không có tiền lương đại biểu Quốc hội). Tuy nhiên để thay đổi điều này thật sự khó, trừ khi phải thay đổi Hiến pháp hay Đảng phải tự nguyện đồng ý nâng cao vai trò Quốc hội cho đúng với vai trò người đại diện cao nhất cho công dân.

"Đối mặt với hàng trăm chuyên gia của từng bộ, các ủy ban của Quốc hội có vẻ như rất nghiệp dư, muốn bác bỏ một lập luận do các bộ chuyển sang chẳng thể dễ dàng. Chừng nào chưa có nghiệp đoàn và các nhóm lợi ích phát triển (xã hội dân sự), chừng đó chưa có nhu cầu cho phản biện xã hội, các ủy ban của Quốc hội chưa thể tổ chức các phiên điều trần để tranh luận công khai về những điều được mất của từng chính sách.
Đã sáng suốt lựa chọn, song cử tri nước ta chưa thể tạo sức ép cải thiện môi trường cho các đại biểu Quốc hội chuyên tâm hoạt động trên hết là vì lợi ích của cử tri. Các đại biểu chưa có văn phòng riêng, không có chuyên gia giúp việc, lại càng không có ngân sách riêng để hoạt động đại diện. Thời buổi thị trường, chúng ta có thể kỳ vọng quá cao không, nếu đại biểu chỉ được hưởng một khoản trợ cấp lưu trú rất khiêm tốn, không thể bù đắp những thiệt thòi khi phải xa gia đình hằng tháng trời đối với những đại biểu từ các tỉnh tới Thủ đô."


4. Tuyển sẽ thành thi biến tướng?
Bài này của ông Trần Ngọc Vượng phản đối việc nhập kỳ thi tốt nghiệp và thi Đại học vào làm một. Nói về vấn đề này thì hơi sớm vì còn phải xem đề án của Bộ Giáo dục thế nào nhưng tớ cũng cảm thấy hơi nghi ngờ nếu bỏ kỳ thi ĐH.