Saturday, November 24, 2007

Entry for November 24, 2007

Bài thơ tình thứ 10: Chúng mình đã đánh mất

(Pablo Neruda)


Chúng mình đã đánh mất cả hoàng hôn này
Tối nay, không còn ai thấy mình tay trong tay
Vào lúc đêm xanh đang xa lìa thế giới

Từ cửa sổ phòng mình, anh thấy
Lễ hội của hoàng hôn trên đỉnh núi xa xôi

Có đôi khi, một mẩu mặt trời
cháy rụi
như đồng xu trong tay anh

Anh nhớ em mà tâm hồn se sắt
Với nỗi buồn chỉ riêng em biết được thôi.
Em đang ở đâu?
Với ai?
Nói những điều gì?
Sao tình yêu trọn vẹn lại tới với anh bất chợt
Khi anh thật buồn và em thật xa xôi?

Cuốn sách rơi,
Cuốn sách mình vẫn mở khi hoàng hôn tới
Chiếc áo choàng của anh cuộn lăn
Như chú chó bị thương dưới chân anh

Và vẫn vậy, em lùi xa trong những buối tối
Về nơi hoàng hôn xóa nhòa những bức tượng.


X: We Have Lost Even

We have lost even this twilight.
No one saw us this evening hand in hand
while the blue night dropped out of the world.

I have seen from my window
the fiesta of sunset in the distant mountain tops.

Sometimes a piece of sun
burned like a coin between my hands.

I remembered you with my soul clenched
in the sadness of mine that you know.

Where were you then?
Who else was there?
Saying what?
Why will the whole of love come on me suddenly
when I have sad and feel you are far away?

The book fell that is always turned to at twilight
and my cape rolled like a hurt dog at my feet.

Always, always you recede through the evenings
towards where the twilight goes erasing statues.

No comments: