Cố Thành (Gu Cheng) (1956-1993) là một trong những nhà thơ quan trọng nhất của Trung Quốc hiện đại, thuộc thế hệ lớn lên trong Cách mạng văn hóa. Tị nạn ở New Zealand sau sự kiện Thiên An Môn, năm 1993 ông giết chết vợ trước khi tự sát.
Trở về
Cố Thành (Gu Cheng)
Đừng ngủ, đừng, em
Em yêu, con đường còn dài
Đừng đến quá gần cạm bẫy của rừng xanh
Đừng mất hy vọng
Hãy viết địa chỉ
Lên tuyết ướt trên tay
Hay dựa vai anh
Khi mình đi qua buổi sáng nhiều sương sớm
Vén bức màn bão giông trong suốt
Mình sẽ đến nơi mình từ đó ra đi
Một vạt đất xanh
Bao quanh ngôi chùa cổ
Ở nơi đấy, anh sẽ đứng gác
Cho giấc mơ em ưu phiền
Xua đi những bầy đêm
Chỉ giữ lại những trống đồng và mặt trời
Ở bên ngoài ngôi chùa
Những con sóng nhỏ xíu
Lặng lẽ bò lên bờ biển
Rồi run rẩy rút về.
The Return
don’t go to sleep, don’t
Dear, the road is long yet
don’t go too near
the forest’s enticements, don’t lose hope
write the address
in snowmelt on your hand
or lean on my shoulder
as we pass the hazy morning
lifting the transparent storm curtain
we’ll arrive at where we are from
a green disk of land
around an old pagoda
there I will guard
your weary dreams
and drive off the flocks of nights
leaving only bronze drums, and the sun
as beyond the pagoda
tiny waves quietly
crawl up the beach
and draw back trembling
Đó là một con đường hoàng thổ mùa đông
Đó là một con đường hoàng thổ mùa đông
hai bên đường dải đá
Bụi đất nghỉ ngơi dưới ánh mặt trời dửng dưng,
giữ lấy hơi ấm trong mùa đông lạnh giá.
Mệt mỏi vì dạo bước,
em nói “Không thấy ngôi nhà trống đấy.
Có thể nó không còn. Hãy nghỉ một lát
chỗ lề đường này”
Anh biết những chiếc lá chết khô trên lề đường.
Những cọng lá gãy là tất cả những gì chúng có,
là tất cả cảm xúc của chúng.
Chúng nói với anh:
“Trong đêm, mọi thứ đều thay đổi.
Làn gió mềm mại nhất có thể biến thành thú dữ,
cất lên những tiếng gào mất mát, man dại.
Chúng nói: “Đừng ngồi quá lâu”.
Nhưng em đang ngủ,
dựa nhẹ vào vai anh.
Mái tóc nâu của em vắt ngang ngực anh
rất đỗi yên bình,
quá mỏi mệt chẳng thể lay động trong gió.
Và mặt trời chẳng thể đợi chờ.
Khi con mắt cảm thông của nó đã mờ,
anh đánh mất ngôn từ để lay em trở dậy
Đó là một con đường hoàng thổ mùa đông.
Đêm lớn lên trong bóng tối.
Ngôi sao đầu tiên không khóc;
Nó nuốt lại những giọt nước mắt ánh vàng.
Em dựa nhẹ vào vai anh,
trong hơi thở anh ấm áp.
Môi em khẽ rung, nói điều gì trong mộng.
Anh biết, em đang cầu xin mẹ tha thứ cho em.
It was a loess road in winter
It was a loess road in winter,
lined with stones.
The dust lay at rest in the indifferent sun,
keeping warm in winter’s cold.
Tired of walking,
you said: “Don't see that empty house.
Maybe it's gone. Let's sit a while
on this embankment.”
I knew the dried grass on this embankment.
With their broken blades offering
all that they had, their feelings,
they said to me:
“In the night, everything can change.
The gentlest breeze can turn into a beast,
loosing howl after wild howl.”
They said: “Don't sit too long.”
But you were sleeping
lightly against my shoulder.
Your brown hair spread across my chest
so placidly,
too tired even to stir in the breeze.
And the sun couldn’t wait.
As its sympathetic eye dimmed
I lost the language to wake you.
It was a loess road in winter.
Night was growing in the shadows.
The first star didn’t cry;
it held back golden tears.
Lightly you leaned on my shoulder,
in the warmth of my breathing.
Your lips quivered, talking in a dream.
I know, you were asking your mama's forgiveness.
Mùa hè ngoài khung cửa
Tiếng khóc kéo dài suốt cả đêm
khi mặt trời thức dậy
những giọt mưa lấp lánh
trước khi kịp bay hơi
Tôi không lau cửa kính
tôi biết bầu trời màu xanh
và những cây ngoài kia, đang đua nhau khoe tóc
khua những chiếc phách
vờ như là những côn trùng phá hại khổng lồ
Tất cả xa cách thế
Chúng ta từng yếu đuối như những con ve sầu buổi sớm
với đôi cánh ẩm ướt
những chiếc lá dầy, chúng ta còn trẻ
không biết điều gì và cũng không muốn biết
chỉ biết rằng những giấc mơ sẽ trôi đi
và đưa chúng ta tới ban ngày
Những đám mây có thể bước đi trong gió
mặt nước hồ gom góp ánh sáng
thành một chiếc gương lấp lánh
Chúng ta nhìn vào những chiếc lá xanh, xanh
Tôi vẫn không muốn biết
Tôi chưa lau cửa kính
Những ngọn sóng màu xanh xám mùa hè chồm lên rồi hạ xuống,
mái chèo khua đập,
con cá chia tách dòng nước bạc,
tiếng cười của một bộ đồ tắm màu đỏ nhạt dần
Tất cả xa cách thế
mùa hè vẫn còn vương
tiếng khóc mới ngưng.
Summer Outside the Pane
the crying lasted long through the night
when the sun rose
the raindrops glittered
before steaming away
I didn't wipe the glass
I knew that the sky was blue
and the trees were out there, comparing their hair
clacking their castanets
pretending to be huge predatory insects
it all is so distant
once we were weak as morning cicadas
with wet wings
the leaves were thick, we were young
knowing nothing, not wanting to know
knowing only that dreams could drift
and lead us to the day
clouds could walk in the wind
lakewater could gather light
into a glinting mirror
we looked at the green green leaves
I still don't want to know
haven't wiped the glass
ink-green waves of summer rise and fall
oars knock
fish split the shining current
a red-swimsuit laughter keeps fading
it all is so distant
that summer still lingers
the crying has stopped
Những bông hoa nhỏ bé không tên
Khi tôi trở về nhà sau khi cắt cỏ, một cơn mưa nhẹ rơi.
Tôi nhìn thấy những bông hoa bên đường sáng lấp lánh với những hạt sương
Và tôi viết bài thơ này.
Hoa dại
Ở đây, ở kia
Như những nút bấm bị đánh mất
Rải rác trên lề đường.
Chúng không có những búi xoăn vàng óng
Của hoa cúc
Cũng không có vẻ rực rỡ huy hoàng
Của những cành mẫu đơn.
Chúng chỉ có những bông hoa bé xíu
Và những chiếc lá mỏng manh yếu ớt
Nhưng mùi hương của chúng
Tan lẫn trong ngày xuân đẹp ngọt ngào
Những bài thơ của tôi
Cũng giống những bông hoa nhỏ không tên đó
Đi theo mưa và gió của mùa xuân
Lặng lẽ nở hoa
Trong thế giới cô độc.
Nameless Little Flowers
As I was returning home from cutting grass, a light rain
was falling. I saw flowers by the roadside glistening with
dewdrops and wrote this poem.
Wild flowers
Hither and thither
Like lost buttons
Scattered by the roadside.
They do not have Chrysanthemums'
Gold curls
Nor peonies'
Dazzling looks
They have only small flowers
And thin weak leaves,
Yet their faint fragrance
Is dissolved into the beautiful spring day.
My poems
Are like these nameless little flowers,
Following the wind and rain of the season
Quietly blooming
In this lone
ly world.
Sơ yếu lí lịch của tôi
Tôi là một đứa trẻ buồn thương
Chưa bao giờ kịp lớn
Từ những lề đường đầy cỏ của miền đất Bắc phương
Tôi đến, đi theo một con đường màu trắng,
Và bước chân vào
Thành phố của những bánh lái, bánh răng;
Bước vào một con đường nhỏ hẹp
Một túp lều gỗ,
Bước vào mỗi trái tim buồn mỏi mệt
Giữa những làn khói mịt mù
Tôi tiếp tục kể câu chuyện có màu xanh
Tôi tin vào những thính giả của tôi
Là bầu trời, và
Những giọt nước rẩy mình đến từ biển cả,
Chúng che phủ tất cả tôi
Che phủ cả nấm mộ không-bao-giờ-tìm-thấy
Tôi biết
Giờ khắc đấy, tất cả cỏ và hoa
Sẽ vây quanh tôi,
và trong một khoảnh khắc
dưới ánh đèn mờ
sẽ hôn nhẹ lên nỗi buồn tôi.
My Curriculum Vitae
I'm a child of sorrow;
I've never grown up.
From the grassy banks of the northland
I came, along a
White road,* and walked into
A city full of gears and wheels;
Walked into a narrow lane,
A wooden shed, and to every downcast heart,
In the midst of hazy smoke
I continue to tell my green-colored story.
I trust my audience —
The sky, and
The water droplets splashing from the sea;
They'll cover up all of me,
Cover up that never-to-be found
Grave. I know
At that time, all the grass and little flowers
Will crowd around me, at
An instant of dim lamplight
Gently kiss my sorrow.