Anh thèm khát miệng em, giọng nói em, mái tóc em
Pablo Neruda
Anh thèm khát miệng em, giọng nói em, mái tóc em
Câm lặng và đói khát, anh lảng vảng đi trên phố
Bánh mì không nuôi được anh, bình minh khiến anh tan vỡ,
Anh lùng sục những dấu vết tươi mới của bước chân em qua.
Anh khao khát tiếng em cười sắc ngọt,
Đôi tay em có màu của cánh đồng hoang mùa gặt
Anh khao khát những viên đá trắng đục nơi móng tay em,
Anh muốn nuốt chửng da em như nuốt một hạt hạnh nhân.
Anh muốn nuốt ánh mặt trời tỏa rạng nơi thân thể em yêu kiều,
Nuốt chiếc mũi trang trọng trên khuôn mặt em kiêu ngạo,
Anh muốn nuốt bóng tối đang lướt qua trên hàng mi em.
Và anh đi lang thang, đói khát, ngửi hít ánh trăng,
Lùng kiếm em, lùng kiếm trái tim em nóng hổi,
Như con báo một mình trên hoang mạc Quiltratue.
I crave your mouth...
I crave your mouth, your voice, your hair.
Silent and starving, I prowl through the streets.
Bread does not nourish me, dawn disrupts me, all day
I hunt for the liquid measure of your steps.
I hunger for your sleek laugh,
your hands the color of a savage harvest,
hunger for the pale stones of your fingernails,
I want to eat your skin like a whole almond.
I want to eat the sunbeam flaring in your lovely body,
the sovereign nose of your arrogant face,
I want to eat the fleeting shade of your lashes,
and I pace around hungry, sniffing the twilight,
hunting for you, for your hot heart,
Like a puma in the barrens of Quitratue.
Tình yêu
Bởi vì em, hoa trong vườn nở rộ
Anh đau trước mùi hương của mùa xuân.
Anh đã quên khuôn mặt em,
Anh không còn nhớ đôi bàn tay em;
Hay vị môi em khi chạm môi anh.
Bởi vì em, anh yêu thích những bức tượng trắng ngái ngủ trong công viên
Những bức tượng không biết nói và cũng chẳng biết nhìn.
Anh đã quên giọng nói của em, giọng em vui tươi;
Anh đã quên đôi mắt em.
Như một bông hoa nhớ về mùi hương của nó
Anh bám vào những ký ức về em, mơ hồ là thế
Anh sống với nỗi đau như với một vết thương;
Đừng chạm vào nó, em sẽ làm anh đau đớn vô cùng.
Những vuốt ve của em bao bọc lấy anh,
Như dây leo bám trên bức tường u buồn.
Anh đã quên tình yêu của em,
Nhưng sao anh vẫn thấy dáng em trong mỗi ô cửa sổ.
Bởi vì em, mùi hương nồng nàn của mùa hạ làm anh nhức nhối
Bởi vì em, anh tìm kiếm những dấu hiệu thúc giục đam mê:
Những vì sao băng và những vật thể rơi.
Love
Because of you, in gardens of blossoming flowers
I ache from the perfumes of spring.
I have forgotten your face,
I no longer remember your hands;
how did your lips feel on mine?
Because of you, I love the white statues drowsing in the parks
the white statues that have neither voice nor sight.
I have forgotten your voice, your happy voice;
I have forgotten your eyes.
Like a flower to its perfume,
I am bound to my vague memory of you.
I live with pain that is like a wound;
if you touch me, you will do me irreparable harm.
Your caresses enfold me,
like climbing vines on melancholy walls.
I have forgotten your love,
yet I seem to glimpse you in every window.
Because of you, the heady perfumes of summer pain me;
because of you, I again seek out the signs that precipitates desires:
shooting stars and falling objects.
No comments:
Post a Comment