Sunday, March 30, 2008

Entry for March 30, 2008

Tôi là kẻ đã quen với đêm tối

Robert Frost

Tôi là kẻ đã quen với đêm tối
Tôi bước đi trong mưa-và trở lại trong mưa
Tôi đi tới nơi xa nhất có ánh đèn thành phố.

Tôi nhìn xuống những con đường buồn nhất.
Tôi vượt người gác đêm cưỡi trên con thú
Và cụp mắt xuống vì chẳng muốn giải trình.

Tôi đứng lặng và chặn âm thanh của những bàn chân
Ở xa xa, một tiếng kêu nghẹn tắc

Xuyên qua các ngôi nhà đến từ đường phố khác,

Nhưng nó không gọi tôi ở lại, cũng không nói chia tay;
Và chết lặng ở trên cao chất ngất
Chiếc đồng hồ sáng chói trên nền trời

Nó nói rằng thời gian không đúng cũng không sai.
Tôi là kẻ đã quen với đêm tối


I have been one acquainted with the night.

Robert Frost

I have been one acquainted with the night.
I have walked out in rain—and back in rain.
I have outwalked the furthest city light.

I have looked down the saddest city lane.
I have passed by the watchman on his beat
And dropped my eyes, unwilling to explain.

I have stood still and stopped the sound of feet
When far away an interrupted cry
Came over houses from another street,

But not to call me back or say good-by;
And further still at an unearthly height
One luminary clock against the sky

Proclaimed the time was neither wrong nor right.
I have been one acquainted with the night.



Không đề

Fernando Pessoa


Điều làm tôi đau buồn
Chẳng phải thứ trong tim
Mà lại là những thứ
Lẽ ra là cái đẹp…

Những hình không hình khối
Nỗi buồn chẳng nhận ra
Tình yêu không mơ tới

Cứ như thể nỗi buồn
Là một cái cây cao
Từng chiếc, từng chiếc lá
Lặng lẽ gãy, buông rơi
Nửa mình trong sương khói


Untitled
Fernando Pessoa
What grieves me is not
What lies within the heart,
But those things of beauty
Which never can be . . .
They are the shapeless shapes
Which pass, though sorrow
Cannot know them
Nor love dream them.
They are as though sadness
Were a tree and, one by one,
Its leaves were to fall
Half outlined in the mist.

No comments: