Nhân đọc trên blog của bác Nguyễn Xuân Diện có vụ lùm xum gì đó quanh cuốn Lưu hương ký của Hồ Xuân Hương. Hình như bản thảo bị mất mà tới giờ không biết là ai lấy cắp, lan man một hồi thử google cái tên Đào Thái Tôn (là người bị Nguyễn Xuân Diện kiện) ra vụ kiện cáo này giữa ông Đào Thái Tôn và ông Nguyễn Quảng Tuân.
Nội dung vụ kiện là ông Tuân kiện ông Tôn vì ông Tôn lấy toàn văn bốn bài báo của ông Tuân đăng trong cuốn sách của ông Tôn "“Văn bản Truyện Kiều – Nghiên cứu và Thảo luận” mà không xin phép cũng không trả nhuận bút hay biếu sách.
Tòa sơ thẩm xử ông Nguyễn Quảng Tuân thắng kiện nhưng tòa phúc thẩm lại xử ông Đào Thái Tôn thắng.
Thật lạ lùng vì theo luật bản quyền ở các nước khác, những trường hợp tương tự thì hiển nhiên ông Tuân sẽ thắng chứ không phải ông Tôn. Nếu ở Mỹ chẳng hạn, khi bình luận về các bài báo của ông Tuân trong sách của mình, ông Tôn không được phép dẫn lại nguyên văn những bài báo đó mà không xin phép ông Tuân hay xin phép tờ báo nơi ông Tuân đăng bài trước đó. Các cuốn sách phê bình thường chỉ dám in các đoạn trích khi phê bình và ngay cả việc in các đoạn trích này thường cũng phải xin phép tác giả và/hay tạp chí/nhà xuất bản giữ bản quyền với bài viết đó. Trong những cuốn sách dưới dạng hợp tuyển (anthology) cũng vậy, tất cả các bài của các tác giả khác phải nhận được sự cho phép in lại của tác giả hay của tạp chí/nhà xuất bản, chứ không thể có chuyện tự tiện lấy ra in và không trả một đồng nhuận bút.
Phán xử của phiên phúc thẩm, Tòa án Nhân dân tối cao (hồi giữa năm 2007) trong vụ này như vậy là trái với thông lệ quốc tế, và sẽ thành tiền lệ khuyến khích việc in ấn các hợp tuyển, nghiên cứu-thảo luận dựa trên các tác phẩm đã được công bố trước đó mà không trả nhuận bút hay xin phép tác giả hay tạp chí/ nhà xuất bản đã công bố trước đó.
+ Đã sửa, cám ơn em Moony.
Tuesday, August 19, 2008
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment