Trong các trường mầm non: ở Hà Nội, cô giáo dọa cháu bé cho vào máy giặt. Ở thành phố Hồ Chí Minh, một cô giáo dán băng keo vào miệng trẻ cho khỏi khóc. Cháu bé này đã chết (thông tin mới là chết lâm sàng nhưng đang được cứu chữa) vì không thở được. Tuy chưa xác định chính xác nguyên nhân vì còn nhiều sự bất nhất trong các lời khai nhưng việc dán băng keo vào miệng một cháu bé 18 tháng tuổi là tàn nhẫn không chấp nhận được. Và nếu kết quả điều tra cho thấy đây chính là nguyên nhân cháu bé chết thì đó còn là một tội ác đã được thực hiện (ngộ sát).
Trên blog Trang Hạ, Trang Hạ kể chuyện con gái mình bị cô giáo vạch quần ra mà đánh vào mông trước mặt các bạn vì nói chuyện trong giờ. Mà cháu còn là học sinh tiểu học, ở một ngôi trường khá nổi tiếng ở Hà Nội là trường Tiểu học Chu Văn An. Thật đáng sợ. Tôi nhớ hồi tôi đi học tiểu học ở một trường nửa làng nửa phố ở suýt soát ngoại thành Hà Nội, các cô giáo có vụt thước kẻ vào ngón tay học sinh, các thầy giáo có ném phấn vào học sinh nói chuyện hay kéo tai học sinh nhưng cũng không tới mức thô bỉ như thế. Ở đây, tôi không bào chữa là vụt thước kẻ hay ném phấn là có thể chấp nhận được- bất cứ hành động bạo lực nhà trường nào dù đối tượng thực hiện là thầy giáo hay học sinh cũng đều không chấp nhận được. Nhưng dù sao các hành động này cũng không xúc phạm nhân phẩm học sinh (bên cạnh việc xúc phạm thân thể) như việc lột quần đánh vào mông, nhất là lại với một bé gái.
Tự nhiên nhớ tới mấy câu đọc trên blog của bạn nào đó. Bạn viết rằng bạn là người Việt Nam nên con bạn sinh ra cũng sẽ là người Việt Nam. Nhưng bạn lại không muốn con mình sinh ra là người Việt Nam. Quả thật nếu sinh con và nuôi dậy ở Việt Nam rồi sẽ phải đứng trước bao nhiêu vấn đề, khi con đi học, sẽ phải nghĩ tới quà tặng cho cô giáo ngày 20/11 sao cho con mình không bị trù dập, sẽ phải hồi hộp mong là cô giáo của con mình không quá tệ, không bắt trẻ con liếm ghế, bị cả lớp tát vào mặt hay bị lột quần ra để đánh.
Vâng, và bộ trưởng Giáo dục thì vẫn cứ đòi tăng học phí và phấn đấu có 20.000 tiến sĩ. Trong khi một việc rất cấp bách là lập lại kỷ cương trong chốn học đường, nghiêm cấm mọi hành vi bạo lực và xúc phạm nhân phẩm trẻ em trong nhà trường thì lại không được quan tâm đúng mức. Trong việc này còn cần có sự thay đổi triệt để tư duy của không chỉ các thầy cô giáo mà còn cả cha mẹ học sinh. Họ cần thấy rằng việc giáo dục con trẻ ở mọi nơi mọi lúc không thể bằng đòn roi. Sự việc các phụ huynh học sinh viết đơn xin “tha” cho cô giáo bắt con em họ liếm ghế hay các ý kiến phản hồi coi sự trừng phạt về thân thể của giáo viên với học sinh là có thể chấp nhận được ở mức độ nào đó cho thấy trong xã hội chúng ta, quyền của trẻ con vẫn chưa được tôn trọng thực sự. Nhiều người chúng ta vẫn giễu cợt khi đọc/nghe chuyện người Arab cầm roi dạy vợ. Nhưng đối với người Arab, việc cầm roi dạy vợ cũng như cầm roi dạy con thôi, vì phụ nữ có trí tuệ và hiểu biết thấp nên phải dạy dỗ, nói không nghe thì phải cầm roi. Cũng như vậy, thái độ của chúng ta đối với việc dạy con trẻ xét sâu xa liệu có phải cũng chẳng khác gì?
No comments:
Post a Comment