Có lúc nào đó nhớ tới câu thơ này của Pablo Neruda
“Đời anh, anh đã trao em,
những năm tháng như chùm quả mọng,
những hạt nho rồi sẽ trở về lòng đất”
Câu “Đời anh, anh đã trao em” nghe hay, giản dị như một tiếng thở dài chứa đựng nhiều cảm xúc. Thản nhiên như hơi thở nhưng cũng như thoáng ngậm ngùi. Nhưng ở đời, để nói được câu đó, không hồ nghi, không e ngại, thật là khó.
Tôi cũng thích bài thơ này của Văn Cao. Nói chung tôi thích thơ Văn Cao tuy ông làm thơ ít (hay cũng có lẽ vì ông làm thơ ít), thích sự ngậm ngùi buồn bã dịu dàng âu sầu khổ hạnh mơ mộng duy mỹ trong thơ ông .
Khuôn Mặt Em
Văn Cao
Chỉ còn khuôn mặt em
Sáng trong và bình lặng
Dù hai đứa chúng ta
Chưa lúc nào sung sướng
Những ngày đau khổ ấy
Khuôn mặt em
Như mảnh trăng những đêm rừng cháy
Trên đường đi
Anh đặt em trên đồng cỏ
Thấy đẹp mãi màu xanh cỏ dại
Trên đường đi
Anh đặt em trên dốc núi
Ðể tìm lại những đường mềm của núi
Trên đường đi
Khuôn mặt em làm giếng
Ðể anh tìm lấy đáy ngọc châu
ôi khuôn mặt sáng trong và bình lặng
Tôi được đầu tiên và còn lại cuối cùng.
Một bài khác của Văn Cao
Một đêm Hà Nội
Xa xa xa
Đêm đông tiếng còi tàu
Hà Nội càng thêm cũ
Gió cuối năm luồn vào phố hẹp
Ruột phố Hà Nội cũ
Nhớ một cánh buồm
Xa ngoài sông Hồng thấp thoáng
Nhớ một điệu đàn
Vũng sao khuya sóng sánh.
Đêm đông tiếng còi tàu
Hà Nội càng thêm cũ
Gió cuối năm luồn vào phố hẹp
Ruột phố Hà Nội cũ
Nhớ một cánh buồm
Xa ngoài sông Hồng thấp thoáng
Nhớ một điệu đàn
Vũng sao khuya sóng sánh.
No comments:
Post a Comment