Saturday, December 08, 2007

Entry for December 08, 2007

Sonnet XCI

Pablo Neruda


Tuổi tác che phủ chúng ta như mưa bụi
thời gian vô tận và buồn;
một chiếc lông chim chạm vào mặt em
một tia nước nhỏ thấm trên áo anh.

Thời gian không phân biệt bàn tay anh
và mấy quả cam trong tay em;
với tuyết và với cuốc, nó bào mòn
đời em, cũng là đời anh

Đời anh, anh đã trao em
năm tháng như chùm quả mọng
những hạt nho rồi sẽ trở về lòng đất.

Và ngay cả dưới đấy,
thời gian sẽ tiếp tục
chờ đợi, phủ mưa lên tro bụi,
háo hức xóa đi ngay cả sự vắng mặt.


Sonnet XCI

Age covers us like drizzle;
time is interminable and sad;
a salt feather touches your face;
a trickle ate through my shirt.

Time does not distinguish between my hands
and a flock of oranges in yours;
with snow and picks life chips away
at your life, which is my life.

My life, which I gave to you, fills
with years like a swelling cluster of fruit.
The grapes will return to the earth.

And even down there time
continues, waiting, raining
on the dust, eager to erase even absence.

No comments: