Saturday, December 22, 2007

Entry for December 22, 2007

Tiếp Sonnet của Neruda

Sonnet XCVI

Anh nghĩ tới một lúc nào đó em hết yêu anh
một màu xanh khác sẽ thay cho điều đó;
lớp da khác sẽ che cho thân xương cũ;
và những đôi mắt khác sẽ tiếp tục thấy mùa xuân.

Chẳng có kẻ nào trong những kẻ từng trói chặt thời gian-
bọn buôn ma túy, quan chức, thương nhân, những kẻ vật vờ-
chẳng kẻ nào đi tiếp cả, chúng đều bị mắc trong dây buộcbản thân.

Những vị thần độc ác đeo kính mắt rồi cũng sẽ qua đời
những con động vật ăn thịt cùng với quyển sách,
những con bọ chét bé xíu màu xanh, những con chim gõ kiến.

Và khi trái đất này được rửa sạch tinh tươm,
những đôi mắt mới sẽ sinh ra từ mặt nước,
và những cây lúa mỳ tiếp tục trổ bông
mà không có nước mắt.

Sonnet XCVI

I think this time when you loved me
will pass away, and another blue will replace it;
another skin will cover the same bones;
others eyes will see the spring.

None of those who tried to tie time down -
those who dealt in smoke,
bureaucrats, businessmen, transients - none
will keep moving, tangled in their ropes.

The cruel gods wearing spectacles will pass away,
the hairy carnivore with the book,
the little green fleas and the pitpit birds.

And when the earth is freshly washed,
others eyes will be born in the water,
the wheat will flourish without tears.

Sonnet XCVI

Em yêu, nếu anh chết và em không chết-,
Em yêu, nếu anh chết và em không chết-,
Đừng khiến cho khổ đau được giành thêm khoảng trống
hơn những gì nó từng có khi mình sống.

Bụi trên đồng lúa, cát trên sa mạc,
thời gian, nước lang thang, gió ngập ngừng,
chúng thổi ta đi như những hạt giống phiêu du.
Và lẽ ra mình có thể gặp nhau quá muộn

Trên đồng cỏ này, chúng ta tìm thấy bản thân,
Ôi vô tận! chúng ta trao nó lại.
Nhưng em ơi, tình yêu mình không bao giờ hết:

nó không được sinh và cũng không thể chết
nó giống như một dòng sông dài,
chỉ có bờ và môi là thay đổi


Sonnet XCII

My love, if I die and you don't -,
My love, if I die and you don't -,
lets not give grief an even greater field.
No expanse is greater than where we live.

Dust in the wheat, sand in the deserts,
time, wandering water, the vague wind
swept us on like sailing seeds.
We might not have found one another in time.

This meadow where we find ourselves,
O little infinity! we give it back.
But Love, this love has not ended:
just as it never had a birth, it has
no death: it is like a long river,
only changing lands, and changing lips.

Sonnet LXXXII

Khi chúng mình khép lại cánh cửa đêm, em yêu của anh,
hãy đến với anh, xuyên qua những khoảng trống tối tăm.
hãy đóng các giấc mơ, em yêu, để đi vào trong mắt anh bằng khung trời của em,
và trải nó trong máu anh tựa dòng sông rộng.

Chào nhé, ánh sáng ban ngày độc ác,
từng ngày của nó đã rụng rơi trong chiếc bao tải của quá khứ.
Chào nhé, những tia sáng đến từ đồng hồ hay quả cam.
Ôi bóng tối, người bạn gián đoạn của tôi, hãy đến đây với tôi!

Trên con tàu này, hay là nước, hay là chết, hay là cuộc đời mới,
chúng mình lại kết hợp với nhau, cùng ngủ, hồi sinh:
chúng mình là đám cưới trong dòng máu của đêm.

Anh không biết giờ này, ai sống và ai chết, ai nghỉ và ai thức,
chỉ biết rằng bởi trái tim em trao,
tất cả vẻ yêu kiều của bình minh nằm ở trên ngực anh.

Sonnet LXXXII

As we close this nocturnal door, my love,
come with me, through the shadowy places.
Close your dreams, Love, enter my eyes with your skies,
spread out through my blood like a wide river.

Good-bye to cruel daylight, which dropped
into the gunneysack of the past, each day of it.
Good-bye to every ray of watches or of oranges.
O shadow, my intermittent friend, welcome!

In this ship, or water, or death, or new life,
we are united again, asleep, resurrected:
we are the night's marriage in the blood.

I don't know who it is who lives or dies, who rests or wakes,
but it is your heart that distributes
all the graces of the daybreak, in my breast.


Sonnet LXXXIV

Lại đến rồi, em yêu dấu, tấm lưới của ngày đã thổi tắt
công việc, những bánh xe, lửa, tiếng ngáy, lời tạm biệt,
và chúng ta trao cho đêm tối ngọn lúa mì vấy gọi

mà ban trưa đã lấy đi từ ánh sáng và lòng đất.

Chỉ có vầng trăng, và giữa không gian màu trắng,
đang đỡ lấy những chiếc cột trên bến cảng của bầu trời,
căn phòng ngủ tiếp đón sự chậm rãi của ánh trăng vàng,
Và khi đôi tay em chuyển động, bắt đầu đêm đến.

Ôi, em yêu, ôi đêm, ôi căn nhà vòm bao quanh là dòng sông
với dòng nước không ai chạm tới trong bóng tối của bầu trời
tỏa sáng và nhận chìm những quả nho mọng tứ tung:

Cho tới khi chúng ta chỉ còn là một khoảng trống tối đen
một chiếc cốc chứa bụi thiên đường,
một giọt nước rớt trong nhịp đập của con sông dài và chậm

Sonnet LXXXIV

Once again, Love, the day's net extinguishes
work, wheels, fire, snores, good-byes,
and we surrender to the night the waving wheat
that
noon took from the light and from the earth.

Only the moon, in the center of its white page,
supports the columns of the heaven's harbor,
the bedroom takes on the slowness of gold,
and your hands move, beginning to prepare the night.

O love, O night, O dome surrounded by a river
of impenetrable waters in the shadows of a sky
that lights and sinks its stormy grapes:

till we are only one dark space,
a chalice filling with celestial ashes,
a drop in the pulse of a long slow river.

No comments: