1. Bài viết về phim Dr. Zhivago rất hay của Lê. Trích đoạn cuối.
“Chính là tính bình thường của những gương mặt bình thường đã làm nên sức nặng cho một tác phẩm sử thi kinh điển. Câu chuyện sử thi của một con người bình thường càng làm tăng thêm khả năng tìm kiếm sự đồng cảm thấm thía. Điều ấy đặc biệt đúng với trường hợp của Bác Sĩ Zhivago. Một người đạo diễn tài năng có thể dùng thủ thuật để tạo ra sự đồng điệu trong tâm lý, và tới một lúc nào đó chiếm cảm tình của người xem, khiến họ tin theo thông điệp mà bộ phim gửi gắm. Nhưng một tác phẩm có thể sống với thời gian chỉ khi nó chinh phục người xem bằng sức mạnh của cái thật.
Cảnh cuối trong phim là hình ảnh anh trai của bác sĩ Zhivago, lúc này là một vị tướng công an, đang truy vấn một cô gái mà ông tin chính là cháu gái đã từ lâu không có tung tích của mình, cô con gái của bác sĩ Zhivago. Nét mặt cô gái dung dị bình thường, nhưng cương nghị rắn rỏi.
- Người đàn ông ấy là cha của cô. Tại sao cô không chịu tin như thế? Cô không muốn tin ư?
Cô gái bối rối, hoang mang, nhưng vẫn quả quyết:
- Cháu không thể, nếu điều đó không có thật!
Viên tướng quyền uy sững lại một chút, rồi cảm động nói:
- Đúng là được thừa hưởng ...
Sự thật là cái gì? Nó trân quý tới mức nào? Vì sao con người ta có thể giữ trong tim mình tất cả, không bỏ sót điều gì, dù tưởng chừng quá sức chịu đựng của trái tim mỏng manh. Vì tất cả những điều ấy làm thành sự thật.”
2. Trong bài Forever Young, Bob Dylan viết:
“May you grow up to be righteous,
May you grow up to be true,
May you always know the truth
And see the lights surrounding you.”
Tạm dịch
“Chúc bạn trở thành người chính trực
Chúc bạn trở thành người trung thực
Chúc bạn luôn biết được sự thật
Và nhìn thấy những ánh sáng ở xung quanh mình”
3.
Chào, Nguyên Xuân
Xin chào nhau giữa con đường
Mùa xuân phía trước miên trường phía sau
Tóc xanh dù có phai màu
Thì cây xanh vẫn cùng nhau hẹn rằng.
Xin chào nhau giữa lúc này
Có ngàn năm đứng ngó cây cối và
Có trời mây xuống lân la
Bên bờ nước có bóng ta bên người
Xin chào nhau giữa bàn tay
Có năm ngón nhỏ phơi bày bóng con
Thưa rằng những ngón thon thon
Chào nhau một bận sẽ còn nhớ nhau
Xin chào nhau giữa làn môi
Có hồng tàn lệ khóc đời chửa cam
Thưa rằng bạc mệnh xin cam
Giờ vui bất tuyệt xin làm cỏ cây
Xin chào nhau giữa bụi đầy
Nhìn xa có bóng áng mây nghiên đầu
Hỏi rằng: người ở quê đâu ?
Thưa rằng: tôi ở rất lâu quê nhà
Hỏi rằng: từ bước chân ra
Vì sao thấy gió đàn xa dặm dài ?
Thưa rằng: nói nữa là sai
Mùa xuân đang đợi bước ai đi vào
Hỏi rằng: đất trích chiêm bao
Sá gì ngẫu nhỉ mà chào đón nhau
Thưa rằng: ly biệt mai sau
Là trùng ngộ giữa hương màu Nguyên Xuân
Vậy là năm 2007 đã đi qua, một năm không thực sự tốt với mình, cho dù với bạn bè đồng tuổi thì nhìn chung là năm may mắn theo tử vi. Muốn đọc lại bài Chào, Nguyên Xuân của Bùi Giáng. Tuy thực sự không hiểu thơ Bùi Giáng cho lắm nhưng bài này thì đúng là hay xuất thần, vượt qua sự giới hạn của ngôn từ. Đọc bài thơ có thể thấy chất Thiền, chất Kiều ẩn hiện trong bài. Hai câu “Thưa rằng: nói nữa là sai. Mùa xuân đang đợi bước ai đi vào” phảng phất tinh thần của Mãn Giác thiền sư trong hai câu “Chớ tưởng xuân tàn hoa rụng hết. Đêm qua sân trước một nhành mai”. Cuộc sống vẫn cuồn cuộn chảy, mọi vui buồn rồi cũng ra đi, người đời vẫn luôn dễ mắc phải cái bẫy của ngôn từ, của tư duy, như Bùi Giáng chỉ ra “Thưa rằng: nói nữa là sai” (và kể ra, năm vừa rồi mình cũng hơi đa ngôn trên blog). Còn cuộc đời dù sao cũng đẹp và đáng sống. Như Tagore viết:
“Tôi đã từng khổ đau, thất vọng,
đã từng biết chết chóc,
nhưng tôi rất sung sướng rằng
tôi đã ở trong cõi đời mênh mông này”
4. Đang nghe album Lobo trong ngày đầu năm, những giai điệu oldies gần với sự tĩnh lặng và nhàn nhạt mà sự da diết ẩn vào bên trong cái nhàn nhạt tầm thường ấy, phẳng lặng nhưng vẫn gờn gợn như sóng dưới mặt hồ. Bài Asian Moon này kể về một anh chàng buồn về chuyện tình, anh đi thật xa để mong có thể quên được ký ức về cô gái anh yêu. Và anh ngạc nhiên khi nhận ra rằng anh hạnh phúc trong thiên nhiên và niềm đau dễ dàng được hàn gắn trong lúc anh lắng nghe một giai điệu dân ca cũ kỹ, chèo thuyền trong vịnh vào một đêm trăng sáng và ngắm những vì sao cùng ánh trăng. Như lời thì thầm của một người bạn “Life is big, bigger than you and me.”
Asian Moon
On the advise of my friends
I took some time to get away
Over the oceans to forget her
And think a few days
How could I have known
How fast her memory would fade
But I got caught in the magic
Of a night so far away
Must be the light of the Asian Moon
Could be a song an old Asian Tune
Lovely dark haired ladies and the words they say
A late night sail on a moonlit bay
Could be the stars in the Asian Sky
T
hat got me flying and feelin' so high
I never thought the hurt would heal so soon
Must be the light of the Asian Moon
That old moon cleared my mind
'Bout what's important to me
Now I want to live and love
And laugh that's all I need
No comments:
Post a Comment