Đọc trên Thi Viện một số bài thơ bác Phạm Tiến Duật, thấy thơ bác hay, sáng tạo, mạch lạc, bên cạnh những cảm xúc lãng mạn và sôi nổi của một thời. Chỉ tiếc là không hiểu sao, không thấy có mấy bài được bác Duật viết vào thời bình được nhiều người biết?
Post ở đây một bài của bác (các bài như Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây và Tiểu đội xe không kính thì nhiều người biết rồi). Bài này đọc mấy câu đầu thấy bình bình, nhưng đến khổ thứ ba đọc hai câu “Thôi em đừng bẻ đốt ngón tay. Nước mắt dễ lây mà rừng thì lặng quá” thì chợt giật mình.
Cô bộ đội ấy đã đi rồi
Chuyển đơn vị vào vùng rừng trong ấy
Em gái đi, các anh ở lại
Biết đến bao giờ mới được gặp nhau
Lũng thì thẳm mà rừng thì sâu
Để hun hút nhớ nhau biền biệt
Bao nhiêu bạn bè, bao nhiêu bạn bè thân thiết
Xa nhau như xa nhau hôm nay
Thôi em đừng bẻ đốt ngón tay
Nước mắt dễ lây mà rừng thì lặng quá
Anh biết rồi bao nhiêu vất vả
Tháng năm dài cùng nhau đi qua
Để sáu bảy năm em gái xa nhà
Hăm bảy tuổi chuyện chồng con chưa nói
Cả một thời trẻ trung sôi nổi
Ở bên nhau bếp lửa giữa rừng xa
Nhớ nhau, nhớ nhau ở giữa rừng già
Ngón tay nóng cầm viên thuốc mát
Cái đêm đói ngồi nghe chim đắp tát
Con chó vàng cọ chân em đòi ăn
Nhớ nhau, nhớ nhau những buổi mưa dầm
Căn nhà dột tóc em ướt hết
Anh ngồi nghĩ gì em chẳng biết
Cứ hát tràn những câu hát bâng quơ
Nhớ trưa đỉnh đèo ta đứng ngẩn ngơ
Nhìn mây trắng chân trời ngỡ biển
Biển Đông thì xa, biết ta nhìn chẳng đến
Nhưng em vui anh kể chuyện em nghe
Trưa vác gạo ta dừng bên khe
Một đoàn tù binh đi qua đang đứng ngó
Bên những thằng người áo quần loang lổ
Bóng em lồng bóng suối trong veo
Lúc ấy lòng anh biết mấy tự hào
Tự hào vì có em ở đây, tự hào vì đất nước
Ở đây màu hồng xiết bao thân thuộc
Xao xuyến lòng anh, xao xuyến bạn bè
Đến chào anh sáng mai em đi
Như ngày nào chào bà con hàng xóm
Sự xa cách nhỏ trong sự xa cách lớn
Một cuộc chia tay trong triệu cuộc chia tay
Rồi ngày mai xa vắng nơi đây
Em lại có bao nhiêu đồng đội mới
Trong chiến tranh một khát khao sôi nổi
Là nhân dân đoàn tụ muôn đời
Cô bộ đội ấy đã đi rồi.
Gần ngày bác Phạm Tiến Duật ra đi còn có sự ra đi của các bác Chính Hữu và bác Vũ Cao, hai nhà thơ thời chống Pháp. Bác Chính Hữu có bài Đồng chí hồi trước học trong sách giáo khoa lớp 9 nhưng bài đó thì mình không thích lắm, mặc dù giờ nghĩ lại thì đó cũng là một bài thơ hay. Bác Vũ Cao có bài Núi đôi “Núi vẫn đôi mà anh mất em”, có lẽ là một trong những bài sớm nhất (và hay) về mất mát trong chiến tranh của người Việt (cùng với bài Màu tím hoa sim của Hữu Loan).
Hồi xưa mình đọc bài này và bài “Quê hương” của Giang Nam in kế tiếp nhau trong một quyển sách giáo khoa môn văn của anh trai. Hai bài có chủ đề tương tự nhau, lúc đó cứ nghĩ xem bài nào trong hai bài cảm động hơn.
No comments:
Post a Comment