Bài thơ tình số VI
Pablo Neruda
Anh nhớ em của mùa thu năm trước
Em là mũ nồi xám và trái tim lặng yên
Trong mắt em, ánh lửa hoàng hôn đang cháy
Và những chiếc lá rơi xuống mặt nước hồn em.
Em quấn chặt tay anh như cành dây leo
Lá mùa thu hứng giọng em, bình yên, chậm rãi.
Những đám lửa đam mê nơi họng anh thiêu cháy
Hoa lan dạ hương xanh xoắn xuýt hồn anh.
Đôi mắt em di chuyển và mùa thu ở thật xa:
Mũ nồi xám, giọng hót của chim, trái tim em đầm ấm
Những khao khát của anh hướng về nơi đấy
Và những nụ hôn của anh rơi xuống, hạnh phúc tựa than hồng.
Như bầu trời đến từ con tàu. Như cánh đồng đến từ đỉnh đồi:
Ký ức của em sinh ra từ ánh sáng, từ khói, từ hồ nước lặng yên!
Nơi xa kia, sau mắt em là hoàng hôn rực cháy
Và những chiếc lá khô thu xoay tròn nơi đáy hồn em.
Love Poem VI
I remember you as you were in the last autumn.
You were the grey beret and the still heart.
In your eyes the flames of the twilight fought on.
And the leaves fell in the water of your soul.
Clasping my arms like a climbing plant
the leaves garnered your voice, that was slow and at peace.
Bonfire of awe in which my thirst was burning.
Sweet blue hyacinth twisted over my soul.
I feel your eyes traveling, and the autumn is far off:
grey beret, voice of a bird, heart like a house
towards which my deep longings migrated
and my kisses fell, happy as embers.
Sky from a ship. Field from the hills:
Your memory is made of light, of smoke, of a still pond!
Beyond your eyes, farther on, the evenings were blazing.
Dry autumn leaves revolved in your soul.
Tôi sẽ trở lại
Một ngày nào đó, khi tôi không còn nữa
Một kẻ lữ hành, đàn ông hay phụ nữ
Sẽ nhìn nơi đây, tìm tôi ở chốn này
Giữa những viên đá và đại dương sóng cả
Giữa bão tố ánh sáng
Trong những bọt sóng tràn.
Hãy nhìn nơi đây, tìm tôi ở chốn này
Tôi sẽ đến, không một lời thành tiếng
Không giọng nói, không miệng, trong lành,
Tôi sẽ là chuyển động của dòng nước,
của trái tim mê say biển cả,
Ở đây, tôi sẽ mất đi và tôi sẽ được tìm thấy
Ở đây, có lẽ
tôi là đá, tôi là lặng yên
I will come back
Some time, man or woman, traveler,
afterwards, when I am not alive,
look here, look for me here
between the stones and the ocean,
in the light storming
in the foam.
Look here, look for me here,
for here is where I shall come, saying nothing,
no voice, no mouth, pure,
here I shall be again the movement
of the water, of
its wild heart,
here I shall be both lost and found-
here I shall be perhaps both stone and silence.
Em sẽ nhớ…
Pablo Neruda
Em sẽ nhớ dòng suối nước chảy xiết
thơm ngát và run rẩy mùa hương
Đôi khi có một chú chim,
chở theo nước, chậm chạp bay
cùng những chiếc lông của mùa đông.
Em sẽ nhớ những quà tặng từ lòng đất
những hương thơm chẳng thể phôi pha,
những vỉa vàng, những bụi cỏ dại đan dầy,
những mũi gai màu nhiệm như những mũi gươm.
Em sẽ nhớ bó hoa em hái,
với bóng tối và mặt nước lặng yên,
bó hoa như viên đá phủ bằng bụi nước.
Thời khắc này chưa từng có, và vẫn luôn ở cùng ta.
Hai ta sẽ đến đó, nơi không có gì đón đợi;
và sẽ thấy tất cả đợi chờ.
You will remember...
You will remember that leaping stream
where sweet aromas rose and trembled,
and sometimes a bird, wearing water
and slowness, its winter feathers.
You will remember those gifts from the earth:
indelible scents, gold clay,
weeds in the thicket and crazy roots,
magical thorns like swords.
You'll remember the bouquet you picked,
shadows and silent water,
bouquet like a foam-covered stone.
That time was like never, and like always.
So we go there, where nothing is waiting;
we find everyt
hing waiting there.
Sonnet LXXIII
by Pablo Neruda
Có lẽ em sẽ nhớ ra người đàn ông có khuôn mặt hình dao cạo
Đến từ bóng tối như một lưỡi dao
Và- trước khi chúng ta kịp biết-
Hắn nhìn thấy khói và biết rằng có lửa.
Người đàn bà xanh xao với mớ tóc đen
Hiện ra như một con cá từ trong vực thẳm,
Hai người cùng nhau đóng một cái máy,
Vũ trang tới tận răng, nhằm chống lại tình yêu.
Đàn ông và đàn bà, họ xẻ núi và chặt cây,
Họ đi xuống bờ sông, họ leo lên bờ tường
Họ kéo nòng pháo kinh tởm lên đồi cao.
Và thế, tình yêu biết nó được gọi là tình.
Khi anh ngước mắt thấy tên em,
Bất chợt, trái tim em chỉ anh đường đi phía trước.
Sonnet LXXIII
by Pablo Neruda
from Cien Sonetos de Amor
Maybe you'll remember that razor-faced man
who slipped out from the dark like a blade
and - before we realized - knew what was there:
he saw the smoke and concluded fire.
The pallid woman with black hair
rose like a fish from the abyss,
and the two of them built up a contraption,
armed to the teeth, against love.
Man and woman, they felled mountains and gardens,
then went down to the river, they scaled the walls,
they hoisted their atrocious artillery up the hill.
Then love knew it was called love.
And when I lifted my eyes to your name,
suddenly your heart showed me my way.
No comments:
Post a Comment