Hôm nay giời nhẹ lên cao, mới thử đọc truyện “Tìm trong nỗi nhớ” của chị Lê Ngọc Mai xem thế nào. Truyện này hình như từng khá nổi tiếng trong cộng đồng mạng. Thấy cũng tàm tạm, không đến nỗi tệ quá nhưng cũng nhàn nhạt, tác giả kể chuyện cũng hơi hơi có duyên nhưng truyện thì đậm tính kể lể tâm sự bạn gái, dưa cà mắm muối, và thể hiện rõ tính không chuyên nghiệp của người viết. Cũng có thể hợp với văn chương blog (dù chị này viết từ hồi chưa có blog). Đọc cho vui thì cũng được nhưng truyện này trở nên nổi tiếng thế và gây xúc động cho nhiều người đọc như thế thì mình cũng hơi ngạc nhiên, nhất là lại còn được giải thưởng của Hội Nhà văn thì lại càng làm mình ngạc nhiên hơn. Chắc chị Lê Ngọc Mai viết blog hay viết truyện nhiều kỳ trên blog sẽ có duyên hơn là viết truyện dài hay tiểu thuyết (một cách nghiêm túc).
Random một đoạn trong “Tìm trong nỗi nhớ” nhé:
“Tôi không ngờ con trai Sài Gòn lại có giọng nói hay đến vậy: trầm, nam tính nhưng lại khá nhẹ nhàng, ấm áp, tình cảm nhưng không hề suồng sã, tóm lại là một giọng nói trời cho để gây lòng tin ngay phút ban đầu ở người đối thoại ( chính xác hơn là ở người đối thoại thuộc nữ giới).”
Cái này mình không phải là gái nên không biết có đúng không?
Các truyện có thể sẽ lướt qua xem viết về gì (để còn theo kịp tinh thần văn hóa đại chúng): Phải lấy người như anh, Oxford thương yêu. Danh tác Cô đơn trên mạng thì dài quá, nên chắc không có kiên nhẫn đọc trên mạng (trong trạng thái cô đơn) được. À còn “Xin lỗi em chỉ là con đĩ” nữa, cũng chưa đọc. Còn cuốn nào mà thịnh hành ở Việt Nam trong thời gian gần đây không nhỉ? “Lê Vân, yêu và sống” hay “Nhật ký Đặng Thùy Trâm” thì đều đã đọc trích đoạn rồi, không có nhu cầu đọc cả cuốn.
No comments:
Post a Comment